Ngài Trịnh khi ấy chỉ là thanh niên mới ra trường theo tập đoàn Duyên Lạc đến viện phúc lợi phát quà. Đâu ai ngờ, chàng trai trẻ phóng khoáng năm đó không chức không quyền nay lại đứng đầu tập đoàn lớn nhất Đế Đô.
Hiện tại ngài ấy đã ba mươi bảy tuổi, khi gặp lại lần hai ngài Trịnh không còn là đấng cứu thế, ngài muốn lấy lại đất viện phúc lợi nhằm xây dựng trung tâm mua sắm, tối đa lợi ích kinh tế.
Viện trưởng nhìn những đứa trẻ quấn quýt lấy nhau như anh em ruột một nhà, có chút không nỡ chuyển dời mỗi đứa đến một nơi. Mỗi ngày đều tất bật chạy đôn chạy đáo đến trước cửa tập đoàn để cầu xin.
Viện trưởng lo lắng đến phát bệnh, bệnh tình ngày chuyển biến nặng. Đến cuối đời vẫn cằm chặt tay cô, căn dặn Nguyên Tranh đến cầu xin lần cuối.
Viện phúc lợi là nhà của cô, không thể xóa bỏ.
Trong nhà còn có nhiều đứa trẻ non nót.
Đây là lý do Nguyên Tranh xuất hiện ở đây.
Mọi thứ xảy ra rất nhanh, tựa như một giấc mộng không thực.
Cho đến khi bác sĩ kéo chân cô ra khỏi dòng nước lạnh, tha một lớp lô hội bao phủ cổ chân cô mới thoát ra khỏi dòng suy nghĩ. Cơn đau rát đã biến mất.
Cô cũng nên tỉnh khỏi giấc mộng, đây chính là hiện thực tàn khốc.
Bác sĩ là một cô gái rất trẻ, trên gò má có lúm đồng tiền gạo, nhoẽn miệng cười tươi: "Da cô trắng thật.''
Nguyên Tranh cười nhẹ đáp lại.
"Có quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lech-duong-ray/2877680/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.