Dịch: Amelie.Vo
Quả nhiên, mỗi ngày Dư Tiểu Ngư đều chạy đến chùa Nghiêm Từ, phụ thân nàng – Dư Kiên thấy nàng thành tâm hướng Phật cũng không ngăn trở.
Có lúc nàng theo tiểu hoà thượng nghe kinh, lúc thì nhìn y quét sân. Có lúc nàng giúp y chăm sóc hoa sen, lúc thì ngồi đợi y thiền tập.
Càng về sau, việc nàng tìm y trở thành việc y đợi nàng.
Hôm nay, Dư Tiểu Ngư không đến.
Từ gia cô nương chạy tới nói với tiểu hoà thượng, Dư lão gia bắt Dư Tiểu Ngư học xướng khúc, nàng không nguyện ý, liền bị phụ thân trói lại, nhốt trong khuê phòng.
Nàng viết cho y một phong thư, trên đó chỉ đề đúng một câu:
“Thẩm Trọng Uyên, ta đói.”
—o0o—
“Ân tình đưa cơm, nhất định không quên.”
Tiểu hoà thượng chạy đến trai đường, gom hết thức ăn ở trên bàn.
Tường vách Dư gia thực cao quá đi. Y giấu đầy ắp thức ăn bên trong tăng bào, cẩn thận trèo tường vào tìm Dư Tiểu Ngư.
Dư Tiểu Ngư đang bị trói trước bàn trang điểm. Ngồi nhìn vầng trăng sắp tàn ngoài cửa sổ, nàng cảm thấy trong lòng tuyệt vọng khôn nguôi.
Thình lình, dưới ánh trăng, một con cú đêm bay ngang qua, rơi vào trong sân viện của nàng.
Hoá ra là một tiểu hoà thượng biết bay.
“Thẩm Trọng Uyên, sao giờ này ngươi mới đến?” Dư Tiểu Ngư có chút buồn bã.
“Thứ lỗi.”
Trong lòng tiểu hoà thượng tràn đầy áy náy. Lấy ra một bọc thức ăn từ trong tăng bào, y đứng trước cửa sổ đặt thức ăn lên bàn trang điểm của nàng, sau đó liền lẩm nhẩm niệm Phật.
“Thẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-vien-de-tu-toc-bac-dau/269222/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.