Dịch: Amelie.Vo
Tiểu hoà thượng đang ngồi trong chánh điện tập trung nghe lời kinh kệ của sư phụ, y khép mắt ngồi thiền, tay chuyên chú lần chuỗi hạt.
Đột nhiên, bên mũi thoang thoảng một làn hương son phấn dìu dịu, có người đang nhẹ kéo tăng bào của y. Y mở mắt ra, quay sang nhìn tiểu cô nương nọ.
Nhìn thấy chiếc bồ đoàn trống không bên cạnh tiểu hoà thượng, Dư Tiểu Ngư bất giác cong cong khoé miệng, sau đó nàng liền lưu loát ngồi lên bên trên.
Hòa thượng trụ trì hé mắt nhìn sang tiểu cô nương, nhưng nàng không mảy may luống cuống, còn nhanh trí học theo bộ dáng đoan chính của tiểu hoà thượng mà bái lão nhân gia người một bái. Lão trụ trì nhẹ nhàng gật đầu, như chào mừng nàng đến nghe kinh.
Chánh điện vô cùng an tĩnh, chỉ có đâu đó tiếng gõ mõ “lốc cốc” cùng tiếng tụng kinh khàn khàn của lão trụ trì đan xen, nhạt nhẽo đến mức khiến cho đầu Dư Tiểu Ngư ngày càng nặng trĩu.
Một lúc sau, nàng bị người khác gọi cho tỉnh dậy.
Dư Tiểu Ngư dụi mắt ngơ ngác nhìn khắp bốn phía, chánh điện hầu như trống trơn, chỉ có duy nhất một tiểu hoà thượng đang lặng lẽ đứng trước mặt nàng, vì nàng mà chắn đi những tia sáng mặt trời chói chang chiếu nghiêng vào Đại Hùng Bảo điện.
“Thí chủ, thời giờ không còn sớm nữa.” Y chắp tay cúi đầu, vái chào nàng.
Bài kinh này đã giảng suốt một buổi sáng rồi.
Nhìn ba cây hương lớn đã cháy gần hết trong lư hương, Dư Tiểu Ngư sờ sờ bụng, hỏi tiểu hoà thượng:
“Thẩm Trọng Uyên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-vien-de-tu-toc-bac-dau/269221/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.