Thành Xuyên đến bãi đỗ xe của bệnh viện, anh đi xuống rồi nhẹ nhàng khoá cửa xe, đi thẳng vào khu vực phòng bệnh của Khả Hân đang nằm. Đến gần phòng của cô, anh nhìn thấy Thế Phong từ cửa đi ra với vẻ mặt tươi cười, hai người va vào nhau khiến Thế Phong bất ngờ.
- Mẹ nó...mày đi không biết nhìn đường à thằng kia?
Thành Xuyên có chút bất ngờ khi thái độ của Thế Phong khác hẳn lúc ở công ty, anh sững người một lát rồi lên tiếng
- Tôi xin lỗi!
Thế Phong nghe giọng nói có chút quen thuộc, ngẩn đầu lên thấy sếp của mình nên có chút hoảng loạn.
- Dạ...em xin lỗi sếp! Em không biết là sếp!
- Cậu đến thăm người bệnh à?
- Dạ! Sếp cũng vậy sao?
- Tôi đến thăm vợ tôi! Có chuyện gì sao?
Thế Phong vẫn còn ngượng chuyện khi nãy nên đã tìm cách rời đi, ánh mắt tránh né nhìn Thành Xuyên
- Dạ không ạ... em xin phép sếp em về!
Thành Xuyên không trả lời chỉ gật đầu một cái rồi nhìn hắn ta rời đi, trong lòng dấy lên sự khó hiểu về thái độ khi nãy của hắn vì nhìn chẳng giống một người có sự giáo dưỡng tốt cho lắm!
Bóng lưng của Thế Phong đã khuất đi xa, anh đến cửa phòng của Khả Hân, nhìn vào trong thấy cô chỉ ngồi một mình đọc sách trên giường bệnh. Dáng vẻ điềm tĩnh năm ấy khiến anh nhớ mãi đến tận bây giờ, anh đưa tay mở cửa rồi đi vào trong. Có vẻ như ba mẹ Trịnh đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-tong-tha-toi-ra-/3741896/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.