—— “Diệp Tử, vì sao nam chính dưới ngòi bút của em đều là kiểu người dịu dàng như thế?” 
—— “Em thích mà.” 
—— “Ha ha, anh nghĩ em nhất định là đang viết về anh.” 
—— “Thôi đi! Em cũng không muốn tranh giành đàn ông cùng những cô gái trong thế giới giả thuyết đó đâu.” 
—— “Thì ra em lại còn ghen với nữ chính dưới ngòi bút của mình à!,.” 
—— “Em giống người ấu trĩ như vậy sao?” 
—— “Có chút, anh thấy cũng rất giống.” 
—— “Anh thiếu đòn hửm!” 
—— “Anh sợ em đánh không lại anh.” 
—— “Tới nha, chúng ta có thể thử xem! Anh cho rằng mình là cảnh sát thì ghê gớm à?” 
…… 
Ấm áp của ngày xưa, ngọt ngào ngày xưa, tiếng nói cười ngày xưa…… Tới hôm nay đều đã trở thành từng kỷ niệm đau thương! 
Mỗi khi tôi nhớ đến Hạo Phong, sẽ luôn nghĩ tới từng chi tiết, từng nụ cười những lúc chúng tôi ở bên nhau trước đây…… 
Tôi nhớ rõ, mỗi lần phải xử lý một vụ án lớn, cho dù công việc vất vả mệt mỏi cỡ nào, mỗi đêm anh đều sẽ gọi điện thoại chúc tôi ngủ ngon, vì anh hiểu rằng, đó không chỉ là lời quan tâm hỏi han mà còn là câu báo bình an của anh đến cho tôi…… 
Tôi vẫn nhớ, bất kể gió bão hay trời mưa, chỉ cần có thời gian, mỗi buổi sáng sớm khi tôi còn đang ngủ say, anh đều sẽ mua bữa sáng tới cho tôi và đặt trên bàn, sau đó để lại lời nhắn dặn dò tôi ăn cơm, bởi anh biết, tôi thường xuyên vì viết tiểu thuyết mà quên mất ăn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-tinh-nhan-mau-den/217113/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.