Kéo thân thể đầy mỏi mệt, tôi trở về tới nhà. 
Khi tôi ném mình thật mạnh lên sô pha, đột nhiên sinh ra một cảm giác như đã cách cả thế hệ. 
Tôi nhặt mạng sống về từ trong mưa bom bão đạn, nhưng đồng thời cũng đánh rơi lại một thứ khác ở nơi đó. 
Trong lòng tôi vẫn cứ mơ hồ đau nhói, chỉ bởi vì khuôn mặt tái nhợt quen thuộc không có chút máu kia. 
“Diệp Thư Ngữ, mày phải hiểu rõ rằng, anh ta không phải là Hạo Phong.” 
Tôi mệt mỏi đưa tay lên che mặt, muốn xua tan gương mặt kia ra khỏi đầu, nhưng ngày càng ngày rõ ràng, thậm chí rõ ràng đến mức, khi hai khuôn mặt chồng lên nhau tôi không phân biệt rõ ai là Hạo Phong, ai là Đoạn Hạo Minh? 
Lúc này, tiếng “Leng keng leng keng ——” của điện thoại ngoài phòng khách vang lên. 
Hít một hơi thật sâu, tôi bình ổn lại tinh thần, đi đến đại sảnh nghe điện thoại. 
“A lô, chào anh!” 
“Xin hỏi Diệp tiểu thư đã trở lại sao?” 
Trong điện thoại vang lên một giọng nam hơi trầm thấp, âm thanh có chút quen tai. Nhưng trong khoảng thời gian ngắn tôi không nghĩ ra rốt cuộc mình từng nghe giọng nói này ở nơi nào. 
“Tôi chính là Diệp Thư Ngữ, xin hỏi anh là vị nào?” 
“Diệp tiểu thư, rốt cuộc cô đã trở lại.” Giọng của đối phương đột nhiên cất cao, hệt như đã đợi tôi rất lâu, “Tôi là Lưu Gia Diệp, cô còn nhớ tôi không?” 
“Cảnh sát Lưu?” Tôi ngẩn ra và đột nhiên nhớ được rồi, anh ta là thanh tra Lưu Gia Diệp, người lãnh đạo trực 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-tinh-nhan-mau-den/217114/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.