“Pằng” một tiếng, súng vang lên rất chát chúa.
Tôi nghe thấy mọi người xung quanh đang không ngừng sợ hãi kêu la, ngay sau đó, rất nhiều xe cảnh sát ầm ầm chạy về hướng ấy, tiếng còi xe bén nhọn đến mức gần như xuyên thủng toàn bộ thế giới này……
Tôi ngơ ngác đứng tại chỗ, đột nhiên cảm thấy cổ họng như bị cái gì đó chặn lại, không còn phát ra được âm thanh nào, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.
Anh nằm ngay trước mặt tôi, vết thương trước ngực đang không ngừng chảy ra máu đỏ tươi, nhiễm đỏ cả bộ quần áo thường ngày màu lam mà tôi mua cho anh.
Hôm nay là ngày mười bốn tháng hai, Lễ Tình Nhân.
Hôm nay cũng là sinh nhật tôi.
Anh đặc biệt xin nghỉ phép để tới bên cạnh tôi, anh nói muốn ở cùng tôi cả ngày và không quản lý chuyện của cục cảnh sát nữa.
Anh nói, anh đã mua xong quà tặng.
Anh nói, sau khi tôi nhìn thấy nhất định sẽ rất thích nó.
Nhưng anh còn chưa kịp tới tặng quà cho tôi, thậm chí cũng chưa kịp nói một tiếng sinh nhật vui vẻ với tôi, anh đã lại rời bỏ tôi đi giải cứu con tin.
Và tôi không ngờ rằng, lần này anh đi sẽ chẳng trở về nữa.
Tôi càng không ngờ được, ngày sinh nhật của mình, thế nhưng lại trở thành ngày anh mất……
……
Bừng tỉnh lại lần nữa từ trong cơn ác mộng, tôi ngây người ngồi trên giường, mất một khoảng thời gian cũng không thể hoàn hồn.
…… Đây không phải một giấc mộng, tất thảy đều là sự thật khiến lòng người đau nhói, dường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-tinh-nhan-mau-den/217112/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.