Cận Trọng Kỳ làm tròntrách nhiệm chủ nhà, anh tiễn khách, sau đó đưa mẹ về phòng nghỉ rồi mới vềphòng mình.
“Chỉ Tường?”, đèn trong phòng đã tắt, anh cởi áo ngoài và thay đồ ngủ, nhẹnhàng trèo lên giường, “Em ngủ chưa?”.
Kế Chỉ Tường nằm quay lưng về phía Cận Trọng Kỳ, cảm nhận được phần giường anhnằm lún xuống, cô mở mắt mơ màng nhìn chiếc tủ gần đó, mím môi không đáp.
Bên tai có tiếng thở dài khe khẽ, cánh tay ấm áp của Cận Trọng Kỳ từ từ vòngqua thắt lưng Kế Chỉ Tường, kéo cô vào lòng, để tấm lưng gầy của cô tựa vàongực mình, thậm chí cô có thể nghe thấy tiếng tim anh đang đập mạnh.
Kề sát bờ vai Kế Chỉ Tường, ngửi mùi dầu gội thoang thoảng tỏa ra từ mái tóccô, không cần biết vợ mình đã ngủ chưa, Cận Trọng Kỳ thấp giọng thì thầm, “Cảmơn em vì đã nấu một bữa ăn ngon như vậy”.
Cảm giác chua xót trào dâng trong lòng, Kế Chỉ Tường không dám tin đây là hànhđộng của một người thường ngày luôn lạnh lùng với mình, tuy lời nói vẫn xacách, nhưng hành động lại dịu dàng, hoàn toàn trái ngược với những lời vừa nói.
Tại sao anh ấy lại dịu dàng với mình đến thế?
Chẳngphải có người từng nói, khi người đàn ông có những biểu hiện khác thường, nghĩalà anh ta thấy áy náy sao?
Anh ấy cũng áy náy? Tại sao phải như vậy? Vì Tân Ni? Nếu thật sự là vậy thì côkhông cần nhận sự ngọt ngào giả dối này...
Loại tình cảm dối trá đó đối với cô chỉ là một thứ tổn thương vô hình và tànkhốc hơn mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-tinh-nhan-den-muon/28355/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.