Chương trước
Chương sau
Lo liệu hậu sự cho Kế ChíXương xong, cũng là lúc Tết đến.
Mùng Hai vốn là ngày con gái đã lấy chồng về nhà thăm bố mẹ ruột, nhưng từ nămnay, ngoài căn nhà trống rỗng mà bố để lại, Kế Chỉ Tường đã không còn ngườithân nào để về thăm nom, chúc Tết nữa.
Dư Mẫn Tú nhân kỳ nghỉ Tết tham gia “Du lịch suối nước nóng toàn tỉnh” mà lớphọc bơi mùa đông tổ chức, ngày mùng Một xuất phát, thế là cả căn nhà lớn chỉcòn lại vợ chồng Cận Trọng Kỳ và Kế Chỉ Tường.
Nhiều lần Cận Trọng Kỳ định nói chuyện với Kế Chỉ Tường về chuyện của bố cô,nhưng cô không sao tập trung tinh thần được, khuôn mặt mệt mỏi, hơn nữa năm mớilà khoảng thời gian hạnh phúc và vui vẻ của người Trung Quôc, vì thế anh đànhim lặng.
Mùng Ba tết, đúng vào ngày lễ tình nhân của phương Tây, cũng là ngày kỷ niệmhai người họ gặp nhau, buổi chiều Cận Trọng Kỳ nhận được một cuộc điện thoại,tâm trạng căng thẳng của Kế Chỉ Tường gần đây hoàn toàn đổ vỡ...
“A lô, Cận Trọng Kỳ đây”, khi điện thoại đổ chuông, Kế Chỉ Tường bước vào phòngkhách, định xuống bếp nấu ăn thì thấy anh nhấc máy, “Ni Ni? Ừ, chúc mừng nămmới”.
Nghe thấy tên người con gái ấy, tim Kế Chỉ Tường thắt lại. Cả đời này, có lẽ côkhông thể thoát khỏi cái bóng của Tân Ni, những bức ảnh trong thư phòng có thểchứng minh rằng, trong lòng Cận Trọng Kỳ vẫn luôn có mình cô ấy...
“À, bây giờ sao? Em đợi chút”, Cận Trọng Kỳ chau mày, sau đó quay lại hỏi cô,“Chỉ Tường, Ni Ni hẹn chúng ta đi ăn, em có đi không?”, anh không muốn để cô ởnhà một mình, vì vậy hỏi ý kiến cô.
Kế Chỉ Tường lắc đầu, “Em muốn ở nhà”. Bởi tôi không muốn tận mắt nhìn haingười cười cười nói nói với nhau, cô thầm nhủ.
Nhưng cô vẫn cảm thấy vui, vì Cận Trọng Kỳ chú ý đến sự tồn tại của cô, còn nhớhỏi cô muốn đi không, một chút quan tâm ấy cũng đủ để cô vui vẻ cả ngày.
“Cô ấy không muốn đi...”, Cận Trọng Kỳ áp sát ống nghe vào tai rồi thấp giọngnói chuyện với Tân Ni, “Ồ, đến rồi sao? Ừ, nhưng mà...”.
Cận Trọng Kỳ ngập ngừng nhìn Kế Chỉ Tường, lập tức đẩy tâm trạng vui vẻ khókhăn lắm mới có được của cô xuống vực sâu. Nhà chỉ có hai người, cô định nấu mìvới vài đồ ăn khác, vừa nhanh chóng vừa gọn gàng; hơn nữa, bình thường cũngkhông có sinh hoạt gì đặc biệt, không cần tiêu hao nhiều năng lượng, hy vọngvắt mì đủ năng lượng cho anh.
Vừa lấy hai vắt mì từ trong tủ ra, chưa kịp đun nước, Cận Trọng Kỳ đã thay quầnáo chỉnh tề, anh bước đến cửa rồi ngoảnh đầu vào nói, “Chỉ Tường, anh đã hẹn điăn với Ni Ni, bây giờ phải đi rồi, anh không ở nhà ăn đâu, không cần nấu choanh”.
Kế Chỉ Tường rùng mình, vắt mì trong tay rơi xuống, vỡ vụn đầy sàn bếp.
Thấy cô không quay lại, Cận Trọng Kỳ lo lắng hỏi, “Em ở nhà một mình có saokhông?”.
“Có cần anh mua gì về cho em không?”, Cận Trọng Kỳ thở dài, anh gần như khôngthể nhớ được giọng nói của cô như thế nào nữa, vì cô cứ mãi im lặng.
Lần này Kế Chỉ Tường vẫn lắc đầu, cái lắc đầu rất nhẹ.
“Vậy... anh đi nhé?” Không hiểu tại sao, trong lòng Cận Trọng Kỳ có chút bấtan.
Cô gật đâu.
“Anh... sẽ về sớm.” Cô vẫn gật đầu. Cận Trọng Kỳ mệt mỏi rời bước, nếu không rangoài
tản bộ một lúc, e rằng anh sẽ chết ngạt trong căn nhà u ám này!
Nghe tiếng cửa mở rồi đóng lại, nước mắt cô cố kìm nén bỗng tuôn rơi, từng giọttừng giọt, càng lúc càng nhiều...
Anh ấy không ở nhà, còn nấu để làm gì? Cô không đói nhưng vẫn muốn xuống bếpchỉ vì Cận Trọng Kỳ ở nhà, cô sợ anh lạnh, đói. La Di Tĩnh nói không sai, côrất ngu ngốc, coi Cận Trọng Kỳ là tất cả, tự để bản thân trở thành một quả bónglăn vòng quanh anh ấy, kết quả thì sao, anh không chú ý đến sự nỗ lực của cô màtoàn tâm toàn ý hướng về người con gái kia.
Kế Chỉ Tường bước về phòng mình như một cô hồn, tìm đơn xin ly hôn mà cô đã muasẵn sau khi Kế Chí Xương qua đời, cô vẫn để nó dưới đệm giường, nhưng vì khôngthể từ bỏ được Cận Trọng Kỳ mà chần chừ mãi chưa lấy ra.
Đồ mua về, quả nhiên cũng có ngày dùng đến. Kế Chỉ Tường nở nụ cười buồn chán,lúc này cô thấy mình thật thông minh, thông minh đến đáng hận, kiểu thông minhnày cô thà rằng không có!
Nếu có thể yên tâm làm vợ của Cận Trọng Kỳ, sinh con cho anh, cùng nắm tay anhđi đến cuối đời, cô chấp nhận làm một người phụ nữ mù quáng và ngu xuẩn! Trờicao liệu có nghe thấy lời cầu nguyện ấy? Điều cô muốn chỉ đơn giản như vậy, tạisao cô đã nỗ lực đến mức gần như đánh mất sinh mạng cũng không thể thực hiệnđược điều ấy?
Chỉ sợ đó lại là một lần vọng tưởng ngu ngốc, rồi bị rơi vào một kết cục đaulòng hơn.
Tìm thấy bút, ký tên vào đó, Kế Chỉ Tường lấy túi hồ sơ mà bố cô để lại ra, lấycả giấy nhượng quyền và con dấu cá nhân, cho toàn bộ vào chiếc túi nặng nề, sauđó bước vào phòng của Cận Trọng Kỳ - căn phòng đã từng là của hai người - rồichậm rãi đặt lên chiếc tủ đầu giường.
Kế Chỉ Tường thừa nhận rằng bản thân không đủ năng lực để cáng đáng công typhát đạt như Cận Trọng Kỳ, nếu anh đã là người kế thừa mà bố cô hài lòng thìviệc giao quyền kinh doanh cho anh ấy cũng không có gì xấu, ít nhất cũng tốthơn để công ty phá sản dưới tay mình.
Không phải cô vô tình bỏ rơi anh, mà là cô đã nhìn thấu một sự thật: dù có hysinh cả đời thì trái tim Cận Trọng Kỳ vẫn không có cô tồn tại. Có lẽ ông Trờiđã sớm quyết định tương lai của cả hai, nếu không tại sao ngay cả một đứa concũng không cho cô, giờ đây cô có thể yên tâm từ bỏ.
Để anh có thể ở bên người mình yêu thật lòng! Đây là điều cuối cùng cô có thểlàm cho anh.
Kế Chỉ Tường lấy va li dưới gầm giường ra, nhét vào đó mấy bộ quần áo thườngmặc rồi khóa lại, sau đó đặt chìa khóa nhà trên chiếc bàn thấp trong phòngkhách, bước ra khỏi cửa.
Đi được hơn mười bước, cô không thể không ngoảnh đầu nhìn lại căn nhà sau lưngmình, căn nhà cô đã gắn bó suốt ba năm.
Hiện giờ cô không còn gì cả, không còn bố, không còn công ty, không còn chồng,cũng
không còn tình yêu, thậm chí, ngay cả trái tim cũng lạc mất phương nào.
Tất cả những gì của cô, chỉ trong một nghìn ngày đó mà đã bay đi nhẹ bỗng nhưchưa từng tồn tại, chưa từng thuộc về cô.
Cuộc đời quả thật quá nực cười, quan hệ giữa cô và anh bắt đầu từ ngày lễ tìnhnhân của ba năm trước, trải qua đúng ba năm lại kết thúc trong ngày lễ tìnhnhân lãng mạn này, còn cô, toàn thân đều là thương tích.
Kế Chỉ Tường cắn răng, bước đi mà không quay đầu lại, những gì còn sót lại,ngoài tâm chân tình sâu nặng và túi hồ sơ giá trị kia ra, chỉ là tất cả sự lãngquên và hai vắt mì rơi vỡ vụn trên sàn bếp...
***
Kết thúc buổi liên hoan mà Tân Ni tổ chức để đón Kim Nghiêu Thọ trở về, CậnTrọng Kỳ về đến nhà lúc vừa chập tối. Mùa đông, mặt trời lặn sớm, anh khôngthấy ánh sáng màu vàng nhạt tỏa ra từ chiếc đèn ngoài hiên nhà như mọi khi, cănnhà toát lên không khí ảm đạm đến đáng sợ.
“Chỉ Tường?” Mở khóa cửa, Cận Trọng Kỳ bật đèn phòng khách lên.
Cô ấy ngủ rồi sao? Hay là đang nằm nghỉ trong phòng? Thấy chùm chìa khóa của KếChỉ Tường trên chiếc bàn nhỏ, Cận Trọng Kỳ có cảm giác bất an kỳ lạ, anh vộitìm hình bóng Kế Chỉ Tường trong mọi góc nhà.
Nhà bếp, không có; ngoài hiên, cũng không có; bởi mẹ không có nhà, nên cô ấykhông thể ở trong phòng mẹ; Cận Trọng Kỳ quay người bước vào phòng ngủ dành chokhách, nơi cô tạm thời dọn sang ngủ, vẫn không có; vậy thì chỉ còn một khả nănglà trong phòng anh.
Đẩy cửa phòng, Cận Trọng Kỳ ngạc nhiên khi không thấy ánh đèn đón chào mình,tất nhiên Kế Chỉ Tường cũng không ở đó, nếu vậy thì cô ấy đang ở đâu? Chìa khóacủa cô vẫn trong nhà mà!
Cửa phòng tắm mở, đương nhiên không phải cô ở trong đó, Cận Trọng Kỳ băn khoănnghĩ ngợi ngồi xuống mép giường, bỗng nhìn thấy túi hồ sơ trên chiếc tủ đầugiường...
Đây là cái gì? Anh không nhớ mình để nó ở đây.
Đứng dậy cầm lây cái túi, dốc ngược đồ bên trong ra, thứ đầu tiên lăn ra là mộtcon dấu, trên đó khắc ba chữ Kế Chỉ Tường; vật tiếp theo đập vào mắt anh là mộttờ giấy nằm ngay trên cùng tập hồ sơ, trên đó có mấy chữ in đậm rất chướng mắt– [b]Đơnxin ly hôn[/b].
Cận Trọng Kỳ chau mày khi nhìn thấy tên Kế Chỉ Tường đã được ký, nét bút runrun, ngay cả con dấu cũng đã đóng.
Cô ấy muốn ly hôn? Tại sao?
Anh hoảng loạn, sau đó nhớ ra điều mình đã hứa với Kế Chí Xương là không bỏ rơicô.
Thất hứa không phải tác phong làm việc của Cận Trọng Kỳ, sao cô ấy có thể tự ýquyết định, phá vỡ nguyên tắc của anh?
Chẳng lẽ vì chuyện khi đó anh quyết định không cấp cứu cho bố cô? Anh có thểgiải thích, chỉ vì cô không cho anh cơ hội, vì thế anh không có lỗi.
Cận Trọng Kỳ quay lại căn phòng mà Kế Chỉ Tường đang ở, cô không mang theonhiều đồ đạc, chỉ vẻn vẹn mấy bộ quẩn áo để thay đổi, anh yên tâm hơn chút.Điều này có nghĩa là cô ấy không đi lâu, cũng không đi xa.
Có lẽ là cô ấy về nhà bố, ngoài nơi đó ra, anh không nghĩ ra được cô còn nơinào để đi... Khoan đã, cô ấy có thể đến chỗ Đinh Bồi Doãn không?
Cận Trọng Kỳ càng nhíu chặt đôi mày, sau đó lắc đầu xua đi ý nghĩ vừa hiện ratrong đầu; cô ấy không phải người phụ nữ tùy tiện, về điểm này anh rất chắcchắn.
Ngày mai, ngày mai đến giải thích rõ với cô ấy, sau đó đón cô ấy về nhà; nếukhông khi mẹ đi du lịch về, anh chết chắc! Cô ấy chính là bảo bối yêu quý củamẹ anh, địa vị cao hơn anh không biết bao nhiêu lần.
Chỉ là, bây giờ nên làm gì đây? Làm thế nào để tiêu hết số thời gian rảnh rỗi?Cận Trọng Kỳ bắt đầu đi quanh nhà không mục đích, đi khắp các phòng, càng đicàng thấy lạnh lẽo.
Thật vô vị!
***
Kế Chỉ Tường quả thật đã đến chỗ của Đinh Bồi Doãn, nhưng không giống cách nghĩcủa Cận Trọng Kỳ, cô chỉ vào ngồi chơi một lát rồi đi luôn.
“Em quá nông nổi rồi!”, khi Đinh Bồi Doãn biết cô quyết định ly hôn, anh khôngthể không trách mắng cô.
“Tính cách bác Kế thế nào, chắc chắn em hiểu rõ hơn bất cứ ai khác; bác ấy từngyêu cầu anh là không cấp cứu thêm lần nào nữa. Anh không phải là người nhà, vềcơ bản không thể đưa ra quyết định, nên trách nhiệm đó là do anh Cận gánh vác,em làm như vậy chẳng phải là đã hiểu lầm anh ấy sao?” Đinh Bồi Doãn đi vòngquanh trong nhà, buồn bã vì dự đoán ban đầu của mình đã thành sự thật.
Chuyện này phải giải quyết thế nào đây?
“Bố chưa từng nói với em điều đó.” Kế Chỉ Tường nhất thời không thể tiếp nhậnđiều này, cô thật sự đã hiểu lầm Trọng Kỳ sao?
“Nói ra liệu em có đồng ý không?”, Đinh Bồi Doãn thở dài một hơi, ánh mắt ẩnchứa niềm yêu thương, “Chỉ Tường, anh luôn coi em là em gái, tình cảm giữa emvà anh Cận, anh hiểu rõ; nếu bác Kế nói thẳng với em, chẳng những em không đồngý mà còn ra sức ngăn cản, em nghĩ bác Kế ngốc đến thế sao?”.
Kế Chỉ Tường im lặng cúi đầu, vì chắc chắn cô sẽ làm như thế.
“Chỉ Tường, về nhà đi em!”, Đinh Bồi Doãn ngồi xuống cạnh cô, nghĩ hết cáchkhuyên nhủ, “Hôn nhân không phải thứ dễ dàng có được, em và anh Cận chẳng phảivẫn chung sống hạnh phúc đó sao? Không thể nói thích ly hôn là ly hôn ngayđược, nếu em thật sự làm vậy, nhất đinh sau này sẽ hối hận!”.
Hối hận? Cô đã hối hận từ lâu rồi.
Hối hận vì quen biết Cận Trọng Kỳ, hối hận vì đã kết hôn với anh, và hối hận vìđã yêu anh. Sau khi dốc tâm sức, cô đã nhận lại được gì? Tuy cho đi không nhấtthiết phải nhận lại, nhưng một chút quan tâm của chồng cũng chẳng nhận được,cuộc hôn nhân như vậy còn cần phải tồn tại sao?
Nếu tất cả có thể bắt đầu lại, cô sẽ lập tức tặng công ty cho Cận Trọng Kỳ mộtcách vô điều kiện, ít nhất khi đó cô vẫn giữ lại được trái tim mình, để nó tiếptục yên ổn đập trong lồng ngực.
“Được không? Về nhà đi, Chỉ Tường”, Đinh Bồi Doãn nhìn thấy được tâm sự ẩn sâutrong đôi mắt cô, “Anh nghĩ, chắc chắn anh Cận đang rất lo lắng, mau về đi,nghe lời anh nào!”.
“Em biết rồi, anh Đinh.” Biết không có nghĩa là sẽ làm được, chỉ có cô mớiquyết định được mọi việc.
“Vậy thì tốt”, Đinh Bồi Doãn yên tâm cười, “Có cần anh đưa em về không?”.
“Không cần đâu, em tự đi được rồi.” Đi đến nơi mà không ai tìm được. Hiện giờcô chỉ cần được yên tĩnh một mình, không để bất cứ ai bước vào thế giới củamình, đặc biệt là Cận Trọng Kỳ; vì điều đó chỉ làm mọi chuyện thêm phức tạp,điều cô không muốn nhất chính là mang tâm trạng ngổn ngang trong mối quan hệ bangười đó. “Chào anh”, cô đứng lên chào rồi rời khỏi căn hộ của Đinh Bồi Doãn.
Đinh Bồi Doãn đứng bên cửa nhìn Kế Chỉ Tường bước đi, tâm trạng rất hỗn loạn.
May mà anh làm chứng, có thể chứng minh mọi chuyện không phải do Cận Trọng Kỳcố ý, nếu không không biết kết quả sẽ như thế nào?
***
Ngoài dự liệu của Cận Trọng Kỳ, người bước vào trong đưa bản báo cáo lại khôngphải là Chiêm Khắc Cần mà là vợ anh ta, La Di Tĩnh.
Vừa bước vào phòng, La Di Tĩnh đã chỉ tay thẳng mặt Cận Trọng Kỳ và không ngừngtrách mắng, làm anh càng lúc càng thấy khó hiểu.
“Em chờ chút, đừng kích động như thế, được không?” Cận Trọng Kỳ day day hai bênthái dương, anh bị La Di Tĩnh làm cho đau cả tai. “Anh cũng có đi tìm cô ấy, emlàm chuyện tốt một lần đi, có thể cho anh biết cô ấy đang ở đâu không?”
Cận Trọng Kỳ đã tìm Kế Chỉ Tường cả một tuần rồi, nhưng vẫn không có tin tứcgì. Anh đã đến nhà cũ của Kế Chí Xương, người giúp việc trong nhà nói Kế ChỉTường không về, cô ấy cứ biệt tăm biệt tích như vậy. Dư Mẫn Tú đi du lịch về,nghe anh nói Kế Chỉ Tường muốn ly hôn, cả căn nhà suýt nữa bị bà lật tung lên;may mà hiện giờ anh còn có được một chỗ ở yên ổn, nhưng rõ ràng mẹ đang chiếntranh lạnh với anh, hơn nữa e rằng tình trạng ấy tiếp diễn đến khi nào tìm đượcKế Chỉ Tường mới thôi.
“Anh có bị sao không vậy?”, La Di Tĩnh vốn nóng tính như lửa, giờ càng khó kiềmchế, “Người cùng vào lễ đường với cô ấy là tôi chắc? Chồng của cô ấy là tôisao? Là anh! Cận Trọng Kỳ, vợ anh mất tích một tuần rồi anh còn mặt mũi hỏingười khác cô ấy đang ở đâu à?”.
“Em không biết sao?” Cận Trọng Kỳ trừng mắt nhìn, không ngờ ngay cả La Di Tĩnhcũng không biết tin tức gì.
“Tôi biết mới lạ!” Nếu biết còn cần đến tận đây hỏi anh chắc? “Anh đi tìm ởnhững đâu rồi?”
“Nhà cũ của cô ấy”, Cận Trọng Kỳ thành thật trả lời. Theo kinh nghiệm của anh,có tội mà tự thú thì sẽ được giảm nhẹ hình phạt.
“Sau đó thì sao?”, La Di Tĩnh trừng mắt hỏi lại.
“Sau đó?”, Cận Trọng Kỳ ngây ra một lát, nghiêm túc nghĩ ngợi rồi nói, “Cô ấykhông đến chỗ Đinh Bồi Doãn”. Thế cho nên mới gọi là mất tích.
“Bạn bè của Chỉ Tường thì sao? It ra anh cũng có quen biết hay từng gặp mặtchứ?”
“Không.” Đây tuyệt đối là nói thật.
“Anh...”, La Di Tĩnh tức giận đến nỗi mắt như tóe lửa, nhiệt độ có khi còn đủđể nướng cháy Trọng Kỳ, “Anh cứ tiếp tục vô tâm như vậy đi, tôi chưa từng thấyngười nào làm chồng mà sung sướng như anh!”, cô giận điên lên.
“Em có ý gì?” Cận Trọng Kỳ nheo mắt nhìn, lần này mới thật sự nghiêm túc.
“Khi Chỉ Tường nói quan hệ giữa hai người xa cách chẳng giống vợ chồng chútnào, tôi vẫn còn bán tín bán nghi, bây giờ tôi mới hiểu ý cô ấy!”, La Di Tĩnhrất muốn tìm một tảng đá đập cho anh một trận, “Anh tự hỏi lương tâm mình xem,cô ấy đối xử với anh thế nào, còn anh đối với cô ấy ra sao?”.
Đối với cô ấy ra sao? Cận Trọng Kỳ lặng người vì phát hiện bản thân chưa từngnghĩ đến vấn đề này.
“Chưa từng nghĩ đến phải không?”, La Di Tĩnh nhếch môi châm biếm, “Chẳng tráchcô ấy lại bỏ đi như thế!”.
“Cô ấy đã nói gì với em?” Có những lúc, tình cảm giữa những người phụ nữ vớinhau còn thân thiết hơn tình cảm vợ chồng, nghĩ thế Cận Trọng Kỳ không khỏi cảmthấy khó chịu.
La Di Tĩnh lạnh lùng nói, “Cô ấy chẳng nói gì cả, tôi chỉ cần nhìn thái độ củaanh là rõ ngay”. Người thông minh như cô, chỉ đoán bừa cũng đúng hơn nửa.
“Tôi đã từng nói với anh, Chỉ Tường cũng là một phụ nữ, đối với phụ nữ tình yêulà cả mạng sống, nhưng đối với đàn ông các anh, đó chỉ là một phần nhỏ trongcuộc sống mà thôi. Tôi vẫn luôn muốn hỏi anh, tại sao phải để Tân Ni ở vị trígần anh nhất? Cô ấy muốn học cách kinh doanh, tìm đại một quản lý cấp cao nàođó cũng được, cần gì anh phải tự mình dạy? Hay anh đối với Tấn Ni là tình cũchưa dứt?”, La Di Tĩnh càng nói càng to tiếng, hỏi dồn dập.
“Không phải thế”, Cận Trọng Kỳ trả lời theo phản xạ, “Anh đối với cô ấy chỉlà...”.
“Chỉ là cái gì?”, La Di Tĩnh trừng mắt, “Anh có nghĩ đến cảm giác của Chỉ Tườngkhông? Một người phụ nữ có thể chịu đựng đến mức nào? Khi cô ấy nhìn thấy ngườiyêu cũ của chồng mình xuất hiện, lại còn được chồng vui vẻ dẫn về nhà, thậm chíđưa người đó đến tận tang lễ của bố cô ấy, anh cho rằng cô ấy sẽ nghĩ như thếnào?”.
“Đó không phải là...”, Cận Trọng Kỳ không đáp lại được. Anh làm sao đoán đượccô ấy đang nghĩ gì, hơn nữa cô ấy cũng chưa từng nói ra. “Không phải như mọingười nghĩ đâu.”
“Được, cứ cho là mọi người hiểu lầm, anh tự hỏi mình xem, anh đã cho cô ấynhững gì?”, La Di Tĩnh thở dài, bởi Cận Trọng Kỳ quả thật chẳng hiểu gì về phụnữ.
“Anh?”, nghĩ ngợi lúc lâu, Cận Trọng Kỳ chỉ tìm được một đáp án, “Anh cứu vãncông ty của cô ấy không bị phá sản...”. Không hiểu tại sao, càng lúc anh càngcảm thấy hổ thẹn.
“Rất tốt, một việc”, La Di Tĩnh bĩu môi hỏi tiếp, “Chỉ Tường thì sao? Cô ấy choanh những gì?”.
Cận Trọng Kỳ thẫn thờ.
“Không chú ý phải không?” La Di Tĩnh đã biết trước chuyện này. “Làm phiền thiêntài kinh doanh vĩ đại của chúng ta, anh cứ về nghĩ cho kỹ, nghĩ xem cuộc sốngcủa anh đã thay đổi như thế nào, trong nhà anh có những thay đổi gì, một chitiết nhỏ cũng không được bỏ qua, như vậy anh mới hiểu cô ấy đã hy sinh vì anhvà gia đình anh như thế nào. Đàn ông lúc nào cũng ích kỷ, phụ nữ quan tâm và hysinh cho các anh, các anh cứ hưởng thụ và xem đó là lẽ tất nhiên; nhưng phụ nữkhông giống vậy, phụ nữ có thể vì người đàn ông cô ấy yêu mà hy sinh tất cả,cho dù phải hy sinh cả tính mạng. Anh nghĩ thử xem tại sao cô ấy lại bỏ đi, vớitrí thông minh của anh, tôi tin rằng đây không phải chuyện khó khăn.” Nếu thànhthật và nghiêm túc nghĩ lại, có lẽ sẽ cứu vãn được cuộc hôn nhân này.
“Khoan, khoan đã”, Cận Trọng Kỳ nhíu mày, có một chi tiết khó hiểu cứ bám lấyanh, “Tại sao em lại nhấn mạnh yêu hay không yêu? Chuyện này có liên hệ gì vớichuyện của anh và Chỉ Tường?”. Hiện giờ anh rất rối loạn, rối loạn đến mứckhông thể suy nghĩ được gì.
“Hiện giờ anh không hiểu đâu”, La Di Tĩnh cảm thấy thương hại Cận Trọng Kỳ, vìanh không hiểu tình yêu là gì, “Trước tiên cứ về nghĩ xem cô ấy đã làm những gìcho anh, có lẽ anh có thể hiểu ý tôi đang nói gì”. Nếu phải so sánh, chồng côvẫn đáng yêu hơn tên ngốc này!
“Di Tĩnh, em nói rõ một chút được không?” Hình như có gì đó đang quấn chặt contim, khiến anh nóng lòng muốn làm rõ mọi chuyện.
“Nói nữa cũng không thể rõ ràng được, trừ phi anh đã nghĩ thông rồi”, La DiTĩnh nhìn anh vừa thương hại vừa buồn rầu, “Những gì cần nói tôi đã nói hết,còn việc có tìm được cô ấy hay không thì phải xem anh chàng thám tử này có giúpđược không”. Rút một một tấm danh thiếp từ trong ví ra đặt trên bàn, La Di Tĩnhung dung bước ra ngoài, vừa đúng lúc lướt qua Tân Ni đang từ ngoài đi vào.
“Anh Trọng Kỳ.” Sao nhanh như vậy đã nói chuyện xong rồi? Cô vừa mới pha cà phêxong mà! “Anh sao vậy? sắc mặt rất khó coi.” Hay là anh bị bệnh rồi?
“Không sao?”, Cận Trọng Kỳ thở dài, đẩy hết sự khó chịu trong ngực ra, “Chỉ làhơi mệt thôi”. Mệt mỏi không thể nói hết, cũng không phân biệt được là cơ thểhay là tinh thần mệt mỏi, cảm giác này trước đây anh chưa từng có.
“Vẫn chưa tìm được chị dâu sao?” Cô có nghe Chiêm Khắc Cần nhắc đến nên rất lolắng.
Lắc đầu, ánh mắt Cận Trọng Kỳ tập trung vào tấm danh thiếp mà La Di Tĩnh đểlại.
Cơ quan thông tin Hạ Lan? Hạ Lan Bình? Người này thật sự có thể tim được ChỉTường sao? Trong khi không hề có chút manh mối nào? Tất cả những câu hỏi anhkhông thể giải đáp được, người thám tử này có thể trả lời anh sao?
“Anh Trọng Kỳ, có phải... chị dâu hiểu lầm gì không?” Lần nào nói chuyện vớicô, Chiêm
Khắc Cần cũng nói những câu mỉa mai châm biếm, trong đó ít nhiều cũng lộ rachút thông tin nào đó, cô không thể không nghi ngờ.
“Không biết.” Đừng hỏi bất cứ điều gì, vì anh thật sự không biết gì cả!
Cận Trọng Kỳ không biết tại sao Chỉ Tường có thể hiểu lầm quan hệ của anh vàTân Ni, thậm chí anh chưa từng nhắc đến việc trước đây đã đính hôn với Tân Ni,cô ấy dựa vào đâu mà tự ý suy đoán như thế?
“Em nghe dì Cận nói... anh vẫn còn giữ ảnh của chúng ta trước đây?” Hơn nữa, côcòn nghe nói anh giữ chúng rất cẩn thận. Nếu bị Kế Chỉ Tường phát hiện, khótrách cô ấy nghi ngờ; nếu là Kế Chỉ Tường, nhất định cô cũng hiểu lầm, hơn nữacòn hiểu lầm sâu sắc!
Ảnh? Một hình ảnh mơ hồ hiện lên trong đầu Cận Trọng Kỳ, anh nhớ khoảng một nămtrước, khi anh chưa rũ bỏ được tâm sự trong lòng về việc Tân Ni kết hôn vớingười khác, anh đã bắt gặp Kế Chỉ Tường đang xem cuốn album trong ngăn bàn, sauđó anh không cho phép cô bước chân vào thư phòng nữa...
Là do chuyện đó sao? Chỉ vì việc đó mà cô ấy hiểu lầm anh? Vì chuyện đó mà côấy quyết định ly hôn sao?
Không đúng, nếu đúng thì chuyện này không đợi đến một năm sau đó mới xảy ra,nhất định còn chuyện gì khác mà anh chưa chú ý đến...
Anh thật đáng chết! Tại sao anh hiểu quá ít về cô ấy như vậy? Ít đến mức chỉmột lý do cũng không tìm ra được?
Chẳng lẽ đúng như Di Tĩnh nói, chính anh vô tình làm tổn thương cô ấy?
Anh thật sự vô tâm sao? Tại sao anh không thể trả lời chính mình? Tại sao?
Rốt cuộc cô ấy muốn gi? Rốt cuộc anh phải làm gì cô ấy mới chịu quay lại giảiquyết rắc rối lớn này? Anh sắp bị mẹ và La Di Tĩnh làm cho phát điên lên rồi!
“Anh Trọng Kỳ...”, thấy sắc mặt Cận Trọng Kỳ càng lúc càng dữ tợn, Tân Ni sợhãi gọi. Cô
chưa từng thấy một Trọng Kỳ luôn dịu dàng với mình lại có biểu hiện đáng sợ nhưthế.
“Ni Ni, sau này em chuyển sang chỗ giám đốc nghiệp vụ học nhé, anh không thểtiếp tục dạy em được.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.