“Ngồi đi con”, đợi ĐinhBồi Doãn và Kế Chỉ Tường ra ngoài, Kế Chí Xương mới nói với Cận Trọng Kỳ.
Cận Trọng Kỳ chăm chú nhìn ông, nghe lời kéo một chiếc ghế ngồi xuống.
“Trọng Kỳ, có phải thật sự bố không qua nổi không?” Lẽ ra ông đã phải đến bầubạn cùng vợ mình từ hai năm trước, gắng gượng được đến tận bây giờ cũng là đủrồi, ông đã thỏa mãn.
“Bố!” Cận Trọng Kỳ lặng đi, trả lời hay không đều không thỏa đáng, hơn nữa anhcũng không hoàn toàn nắm rõ bệnh tình của bố vợ.
“Đừng giấu bố, bố rất rõ tình trạng của mình”, Kế Chí Xương giơ một tay lên,bàn tay đầy những nếp nhăn, run run, “Bố không có nguyện vọng gì, chỉ có haiđiều, hy vọng con đồng ý”.
Trong tình cảnh này, bất cứ ai cũng không thể từ chối, Cận Trọng Kỳ không ngoạilệ, anh yên lặng gật đầu.
“Thứ nhất, nếu bố lại hôn mê lần nữa, tuyệt đối không cần cấp cứu, điều đó chỉlàm bố thêm đau đớn.” Yêu cầu điều này, ông cảm thấy rất có lỗi với Trọng Kỳ,bởi anh sẽ phải chịu sự trách móc của Chỉ Tường, nhưng quá trình cấp cứu vôcùng đau đớn, hơn nữa dù cứu sống rồi cũng không thể níu giữ được sinh mạng nhưđèn treo trước gió của ông, chi bằng để ông yên tâm ra đi!
“Chuyện này...” Cận Trọng Kỳ quả thật cảm thấy rất khó xử, anh cũng đã lườngtrước tình huống mà mình phải đối diện.
“Bố biết là làm khó con, nhung bố tin con nhất định sẽ làm được.”
“... Vâng.” Còn có thể không làm được sao? Nếu lúc đó mọi việc xảy ra thật thìcó cấp cứu cũng vô dụng.
Kế Chí Xương hài lòng mỉm cười, “Còn điều thứ hai, cho dù bố không còn nữa, bốhy vọng con vẫn có thể đối xử với Chỉ Tường tốt như bây giờ, con có thể làmđược không?”. Đây là điều ông lo lắng nhất.
Tốt? Anh đối với cô ấy tốt? Thật sự là tốt sao? Không hiểu tại sao, Cận TrọngKỳ cảm thấy áy náy, thậm chí là hổ thẹn.
Thấy Cận Trọng Kỳ im lặng, Kế Chí Xương thầm thở dài, rõ ràng hai đứa trẻ nàycó chuyện giấu ông, lại chẳng đứa nào chịu nói ra, như vậy làm sao ông có thểyên lòng ra đi được?
“Có thể không? Trọng Kỳ, ít nhất... cũng không bỏ rơi Chỉ Tường?” Có lẽ ông đãmiễn cưỡng yêu cầu điều này, dùng Công ty Kế thị của ông để trói chặt tương laicả hai. Nhưng ở cùng Cận Trọng Kỳ, ít nhất Chỉ Tường cũng không phải lo lắng vềcuộc sống của mình, tốt xấu gì trên đời cũng còn có người chăm sóc, đây chính làgiới hạn thấp nhất rồi.
Cận Trọng Kỳ không muốn tập trung vào cuộc hôn nhân của mình và Kế Chỉ Tường,anh chuyển sang đề tài khác có thể ông hứng thú, “Bố, còn Kế thị? Chẳng lẽ bốkhông lo lắng gì sao?”.
“Chẳng phải đã có con rồi sao? Bố đã để con toàn quyền quyết định, còn có gì đểlo lắng nữa?” Trên thực tế, Công ty Kế thị đang đạt đến đỉnh cao mà trước đâychưa từng có, dù ông muốn lo thì cũng không biết phải lo từ đâu. “Hiện giờ bốchỉ lo lắng cho Chỉ Tường thôi.”
“Bố, con và Chỉ Tường sẽ không có vấn đề gì đâu, bố cứ yên tâm...”
“Bố chỉ cần nghe được câu trả lời!”, không để Cận Trọng Kỳ phân tán sự chú ý,Kế Chí Xương lớn tiếng cắt ngang lời anh, “Được không? Trọng Kỳ? Bố chỉ cần câutrả lời thôi!”.
“Dạ, ý bố là... không bỏ rơi?” Nghĩa là không bao giờ ly hôn sao? Cận Trọng Kỳhít một hơi dài lấy lại bình tĩnh. Thật ra điều này rất dễ, hơn nữa anh cũngchưa từng nghĩ đến việc ly hôn.
“Ừ, không bỏ rơi”, đôi mắt già nua của Kế Chí Xương ánh lên rạng rỡ.
“Vâng, không bỏ rơi.” Ánh nhìn truyền đạt lời hứa giữa hai người đàn ông, mộtlời thề đã được ghi nhớ.
***
Vì Kế Chí Xương nhập viện, thời gian ở bên nhau của hai vợ chồng vốn ít nay lạicàng ít. Cận Trọng Kỳ bận rộn với việc mở rộng kế hoạch kinh doanh của công ty,còn Kế Chỉ Tường lại phải chăm sóc bố, cả hai đều không đủ thời gian để quantâm đến cuộc sống của đối phương, thậm chí vài lời thăm hỏi ân cần cũng khôngcó.
Nhưng cũng có những việc không bị lãng quên dù Kế Chỉ Tường rất bận rộn.
Dù cô mệt và bận hơn, nhưng sáng nào khi Cận Trọng Kỳ chuẩn bị đi làm, quần áocần thiết của anh đều đã được để sẵn trên giường; ra khỏi phòng ngủ, vào phòngkhách là thấy ngay bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn ở trên bàn, khi là cháo trắngvà thức ăn kèm kiểu Trung Quốc, khi là bánh mì và sữa, tất cả đều được cô cẩnthận gói lại để anh tiện mang theo, chưa từng có một ngày ngoại lệ.
Mọi việc đều không làm Cận Trọng Kỳ cảm thấy đặc biệt hay bất ngờ, dù sao thìtừ khi kết hôn đã như vậy, dù Kế Chỉ Tường bận rộn thì cũng chưa một lần thayđổi, còn anh lại cho đó là điều tất nhiên mà tận hưởng.
Cuộc sống không thể cứmãi mãi bình yên, ông Trời luôn muốn trêu đùa những người đang có cuộc sống quáthuận lợi.
Ngày hôm đó, một quả bom khổng lồ không hề báo trước đã rơi xuống, Cận Trọng Kỳvẫn không hay biết gì.
“Trọng Kỳ, có chuyện... à, có một... cô gái muốn gặp cậu”, Chiêm Khắc Cần vớibộ dạng căng thẳng lao vào văn phòng của Cận Trọng Kỳ, sau đó nhanh chóng đóngcửa.
“Sao thế, cậu căng thẳng gì, cô ta ăn thịt người sao?” Cận Trọng Kỳ vừa ăn xongbữa sáng mà Kế Chỉ Tường chuẩn bị, tinh thần rất tốt.
“Cận Trọng Kỳ, chuyện này không có gì đáng cười!” Đến giờ phút này rồi mà cậuta còn đùa được.
“Tôi rất tò mò, ngoài vợ cậu ra, còn có người phụ nữ nào khiến cậu căng thẳngthế?” Từ khi quen nhau đến nay, anh thấy chi có La Di Tĩnh mới có thể khiếnChiêm Khắc Cần có kiểu phản ứng như thế Cận Trọng Kỳ không khỏi cảm thấy điềunày thật thú vị.
“Người ta đến tìm cậu, cậu mới là người phải căng thẳng!” Thì ra cậu ta hoàntoàn không biết tình hình thực tế.
“Tôi nhớ sáng nay không có khách hẹn trước, lẽ ra cậu phải rõ hơn tôi chứ.”Bảng tổng kết doanh thu và báo cáo công việc cuối năm của Công ty Kế thị vừađược đưa đên, vẫn còn đang chất đống trước mặt, vì thế hôm nay anh rất bận.
“Đúng, tôi biết rất rõ”, Chiêm Khắc Cần chán ngán, “Nhưng tôi không biết cậu cómuốn gặp cô ấy không”.
Không ai biết được tình cảm của Cận Trọng Kỳ dành cho cô ấy, nhưng Chiêm KhắcCần vẫn thầm hy vọng mọi chuyện không như anh nghĩ, vì điều đó rất không côngbằng với Kế Chỉ Tường.
“Cậu không chắc chắn sao?” Việc đón tiếp hay từ chối khách từ trước đến giờ đềudo Chiêm Khắc Cần phụ trách, anh không tin có người mà Chiêm Khắc Cần không cảnđược, hơn nữa còn là một cô gái?
“Tôi không thể quyết định thay cậu được.” Nếu Khắc Cần không muốn sau đó bị TrọngKỳ lột da.
“Rốt cuộc là ai?” Thôi được, nếu cứ giằng co kiểu này thì hôm nay đừng mongxong việc.
“Tân Ni.” Vị hôn thê trước đây của Cận Trọng Kỳ.
***
Tại sao lại là cô ấy? Cô ấy trở về làm gì? Tại sao lại đến tìm anh?
Từ khi mười tuổi, Cận Trọng Kỳ đã rất nghe theo lời dạy bảo của mẹ, cẩn thậnchăm sóc cô ấy từng li từng tí suốt mười lăm năm, nhìn cô ấy từ cô bé sáu tuổilớn lên thành một thiếu nữ duyên dáng, ngoài cô ấy ra, anh chưa từng để ý đếnbất cứ người con gái nào khác. Còn cô ấy thì sao? Cô ấy báo đáp gì cho người đãchăm sóc mình suốt mười lăm năm?
Một tấm thiệp hồng báo tin cô ấy sẽ kết hôn với người con trai khác!
Cận Trọng Kỳ đã từng gặp người đàn ông đó, một người có tướng mạo rất nho nhã,lịch sự.
Ban đầu cô ấy nói họ chỉ là bạn bè, anh cũng yên tâm để hai người cùng nhau đidu lịch, tưởng rằng cô ấy cũng nghĩ như anh, sẽ không để bất cứ ai khác bướcvào trái tim mình; không ngờ anh đã sai lầm, hơn nữa còn là một sai lầm vô cùngngu ngốc, cô ấy vẫn quyết định kết hôn cùng anh chàng... tên là gì nhỉ... KimNghiêu Thọ? Đúng, cô ấy kết hôn với anh chàng tên là “Chân Yểu Thọ” đó. [“Chân Yểu Thọ”(......) có phiên âm tiếng Trung là “zhen yao shou” (nghĩa là “thật sự yểumệnh”),gần giống với phiên âm của tên gọi Kim Nghiêu Thọ (......) là “jin yaoshou”.]
Không phải Cận Trọng Kỳ không hề giằng xé, bởi dù sao đi nữa, trái tim anh đãmười lăm năm trời dành cho Tân Ni; nhưng Ni Ni lại giao trái tim cô cho KimNghiêu Thọ, anh cố gắng thế nào cũng chẳng có ý nghĩa gì, tuy không cam lòngnhưng anh cũng đành chọn cách từ bỏ và chúc phúc cho hai người họ.
Sau đó Ni Ni cùng với chồng sang Mỹ định cư, cuối cùng anh không có tin tức gìcủa cô ấy, thế mà hôm nay cô ấy lại trở về tìm anh? Sau khi cả hai đều đã cógia đình?
Cận Trọng Kỳ bước ra phòng khách với tâm trạng rối bời, đập vào mắt là hình ảnhcô gái với trang phục màu trắng đơn giản đang đứng bên cửa sổ, dáng vẻ suy tư.
“Ni Ni?” Cận Trọng Kỳ cứ ngỡ mình không phải là người mở lời trước, nhưng đứngtrước cô ấy, anh luôn có những phán đoán sai lầm.
“Anh Trọng Kỳ!”, Tân Ni nghe tiếng anh liền quay lại, bộ dạng rất vui mừng.
Cô ấy vẫn luôn gọi anh như vậy, hơn hai mươi năm nay mà không có gì thay đổi.“Em về nước từ bao giờ? Sao không báo trước một tiếng?” Anh bước đến cạnh cô,nhìn bầu trời ngoài khung cửa mà cô vừa ngắm nhìn.
Sắc trời hơi u ám, rất giống tâm trạng Cận Trọng Kỳ hiện giờ, tối tăm vô định.
“Em... sợ anh không muốn gặp em.” Ngón tay cô vẽ lên tấm kính cửa sổ, đầu cúixuống để lộ chiếc cổ trắng ngần dưới mái tóc ngắn.
Cận Trọng Kỳ vốn không tìm được lý do gì để gặp cô ấy, nhưng khi gặp rồi lạicảm thấy rất bình thường, tâm trạng không bị dao động quá lớn, điều này khiếnanh kinh ngạc và nhẹ lòng.
“Sao lại thế được?” Giờ nhìn lại thái độ thù địch với Kim Nghiêu Thọ lúc trướccủa mình, có
vẻ rất ấu trĩ, tảng đá đè nặng trong lòng từ trước đến giờ đột nhiên biến mấtlàm Cận Trọng Kỳ không thể không thoải mái hơn trước. “Cho dù thời gian có thayđổi thế nào, em vẫn luôn là em gái của anh.”
Đúng vậy, là em gái, từ nay về sau anh cũng đối xử với cô ấy như em gái màthôi.
“Anh Trọng Kỳ, cảm ơn... cảm ơn anh”, Tân Ni cảm động níu tay anh.
“Ngốc quá!” vẫn hành động vò rối mái tóc ngắn của cô như trước đây, nhưng tâmtrạng cũng không còn hồi hộp, căng thẳng như trước, có điều gì thay đổi rồisao? Cận Trọng Kỳ lắc đầu, không nghĩ thêm nữa. “Mấy năm nay ở Mỹ em sống thếnào?”
Tân Ni lại cúi đầu, khẽ cắn môi.
“Sao vậy? Có gì khó khăn sao?” Cận Trọng Kỳ không quên thói quen của cô, hễ cótâm sự là cúi đầu không đáp.
“Kim gia... phá sản rồi.” Vì vậy mà cô phải quay về Đài Loan.
“Ồ.” Thương trường thiên biến vạn hóa, đây không phải là điều không thể xảy ra.“Vậy em về Đài Loan... có dự định gì chưa?”
“Đây chính là mục đích chính em đến tìm anh, anh Trọng Kỳ, anh giúp em đượckhông?”, Tân Ni cuối cùng cũng nói ra ý định của mình.
Giúp thế nào? Vì sao mọi người đều hy vọng anh có thể ra tay giúp đỡ? Kế ChíXương cũng vậy, giờ cô ấy cũng thế, anh chưa từng nghĩ bản thân lại là ngườithích hợp với việc đi cứu giúp người khác.
“Em nói xem, nếu làm được anh sẽ suy nghĩ”, Cận Trọng Kỳ đưa ra câu trả lời cónhiều khả năng lựa chọn nhất.
“Em và Nghiêu Thọ... có thể đến công ty của anh học tập không? Không cần tiềnlương, đến khi học xong, bọn em sẽ sang Mỹ làm lại từ đầu.”
***
Vì sự kiên trì của Kế Chí Xương, Kế Chỉ Tường phản đối cũng không có tác dụng,một y tá được mời đến chăm sóc ông, vì vậy cô cũng thảnh thơi hơn đôi chút.Trên đường về, cô mua rất nhiều thức ăn, định về nhà nấu một bữa thật ngon, xemnhư an ủi chồng và mẹ chồng vì mình đã có nhiều sơ suất.
Ngâm rau vào nước muối xong, thịt cũng vừa đặt lên thớt chưa kịp làm gì thì đãnghe tiếng người ồn ào trong phòng khách, Kế Chỉ Tường tò mò ngó ra xem thử,sững sờ vì không biết từ lúc nào mà trong nhà đầy người; sau khi nhận ra từng gươngmặt quen thuộc cô mới im lặng quay vào bếp.
“Sao chỉ một lúc đã đông người thế này?” Dư Mẫn Tú nghe tiếng ồn cũng bước rakhỏi phòng, thấy có thêm ba, bốn người đang ngồi trong phòng khách, đặc biệt làmột khuôn mặt vô cùng quen thuộc. “Ni Ni?”
“Dì Cận, lâu lắm rồi không gặp dì!”, Tân Ni thân mật kéo tay Dư Mẫn Tú, thânthuộc như thể tất cả những chuyện không vui trước đây chưa từng xảy ra. “Lâulắm rồi con không được ăn thức ăn dì làm, hôm nay con đã năn nỉ anh Trọng Kỳđưa về ăn cơm, làm phiền dì rồi!”
“À...” Dư Mẫn Tú khó xử nhìn con trai, thấy anh thản nhiên nhún vai, bà nhấtthời không biết nên nói gì. “Nhưng... bây giờ mọi việc đều do Chỉ Tường làm, dìđã già, cũng quên mất cách nấu rồi”, bà cười gượng gạo.
Chuyện này là thế nào? Chẳng phải Ni Ni đã đi Mỹ rồi sao? Tại sao bây giờ lạivề Đài Loan, hơn nữa còn về cùng Trọng Kỳ? Nếu vậy chẳng phải càng khó giảithích sao? Còn Chỉ Tường nữa, con bé sẽ thế nào?
“Chỉ Tường về chưa mẹ?”, Cận Trọng Kỳ cũng không ngờ hôm nay cô lại ở nhà, “Conđi nói với cô ấy một tiếng”, dứt lời anh nhanh chóng vào bếp.
“Chỉ Tường là tên chị dâu ạ?” Tân Ni vẫn giữ dáng vẻ ngây thơ thân thiện, hoàntoàn không biết sự xuất hiện của mình đã mang đến những ảnh hưởng tiêu cực nhưthế nào.
“Tất nhiên”, không đợi Dư Mẫn Tú trả lời, Chiêm Khắc Cần kéo theo vợ mình đếngóp vui đứng cạnh đó xen vào.
“Chị dâu của chúng tôi rất hiền lành, đảm đang, hơn nữa toàn tâm toàn ý lo lắngcho Trọng Kỳ, tuyệt đối không bao giờ thay lòng đổi dạ.”
Khắc Cần thật không hiểu nổi Cận Trọng Kỳ nghĩ thế nào mà lại nhận người tình,cũ vào công ty? Hơn nữa còn sắp xếp vị trí “trợ lý đặc biệt” có khoảng cách gầnanh nhất, nói thế thì ai biết được là trợ lý gì? Anh tuyệt đối không để TrọngKỳ làm bậy sau lưng Kế Chỉ Tường, vì thế mới cố ý kéo theo vợ đến tham gia.
La Di Tĩnh đứng cạnh thở dài. Chồng cô cái gì cũng tốt ngoài tật xấu thích loviệc thiên hạ, chuyện của vợ chồng người ta có cần anh nhúng tay vào không chứ?Nếu thật sự Cận Trọng Kỳ vẫn còn tình cảm với Tân Ni, anh ngăn cản được sao?Chỉ e rằng càng khiến Kế Chỉ Tường thêm khó xử.
Tân Ni nghe vậy sắc mặt trầm xuống. Cô biết Chiêm Khắc Cần đang vòng vo mắngmình, nhưng cô thật sự không có ý đến phá hoại gia đình của Trọng Kỳ; vì KimNghiêu Thọ, cũng vì gia đình đang có nguy cơ đổ vỡ, cô tuyệt đối không để mìnhdễ dàng gục ngã vì những lời châm biếm đó. Cũng chỉ vì Nghiêu Thọ có việc bận,hai ngày sau mới vể đến Đài Loan, nếu không, chắc chắn cô đã đi cùng chồng, nhưvậy sẽ không làm người khác hiểu lầm...
Dư Mẫn Tú lo lắng nhìn vào bếp, không sao bình tĩnh được. Bốn người với bốn tâmtrạng khác nhau, đều âm thầm tính toán...
***
“Chỉ Tường”, bước vào bếp, thân hình gầy yếu của cô lọt vào ánh mắt Cận TrọngKỳ, “Sao hôm nay em về sớm vậy?”. Tiếng máy hút khói kêu ồn ào, Cận Trọng Kỳbước đến sau lưng cô, còn cách hai bước chân thì dừng lại.
“Bố nhất quyết mời y tá đến chăm sóc, nên em có thời gian rảnh về nấu cơm.” Chỉvì anh luôn về quá trễ thôi. Kế Chỉ Tường cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh, côcẩn thận cắt thịt từng miếng nhỏ, bàn tay run run gần như không giữ chặt đượcchuôi dao.
Cô không quên khuôn mặt cô gái ấy, những tấm ảnh được anh giữ gìn cẩn thận,những tâm ảnh được đặt ở một nơi mà cô không được bước chân vào, bây giờ cô gáiấy đang ngồi nói nói cười cười trong phòng khách, chắc chắn cô không nhận nhầmngười.
Chẳng phải cô ấy không còn ở bên Trọng Kỳ sao? Tại sao lại xuất hiện lúc này?
Cô ấy đột nhiên xuất hiện, hay là từ lâu đã ở bên cạnh anh mà cô không hề haybiết?
Phải chăng cô ấy biết tình cảm vợ chồng cô quá lạnh nhạt, nên cố ý xuất hiện đểcứu anh ấy khỏi đau khổ?
Cô không biết mình phải dùng thái độ gì để đối diện, mọi chuyện khiến cô hoàntoàn bất lực đang lần lượt xảy ra.
Đầu tiên là bố ngã bệnh, cô không thể làm gì và cũng chẳng thể an tâm; bây giờngười Trọng Kỳ yêu lại xuất hiện bên cạnh anh ấy, phải chăng đây là dấu hiệubáo trước duyên phận hai người đã hết, đã đên lúc chia tay?
“Xin lỗi em, em nấu thêm nhé, anh đưa đồng nghiệp về ăn cùng”, đã quen ra lệnh,lời nói của Cận Trọng Kỳ vẫn xa cách và khách sáo.
“Vâng”, Kế Chỉ Tường khép hờ đôi mắt, cẩn thận không để dao cắt vào tay.
Đồng nghiệp? Thật sự chỉ là đồng nghiệp thôi sao? Kế Chỉ Tường không dám hỏi,cũng không thể hỏi, bởi cô sợ sẽ nhận được câu trả lời làm trái tim mình tannát.
Lúc này cô chấp nhận làm một con đà điểu, vùi đầu trong cát, chỉ cần không làmvỡ lớp mặt nạ bình tĩnh của mình, như thế có lẽ cô còn có thể giữ anh bên mìnhthêm một thời gian nữa...
Căn bệnh của Kế Chí Xương dường như cũng cướp đi gần hết sức lực của Kế ChỉTường, cô chắc chắn trong lúc yếu đuối này bản thân không thể chịu đựng thêmnỗi đau khổ nào nữa.
“... Làm phiền em vậy.” Cận Trọng Kỳ mở miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùngvẫn thốt ra câu nói đầy khoảng cách. “Anh ra ngoài tiếp khách.”
“Vâng.” Một lúc lâu sau Kế Chỉ Tường mới đáp lại, còn Cận Trọng Kỳ đã ra ngoàitừ lâu...
Những giọt nước mắt long lanh rơi xuống trên những thớ thịt cô vừa thái, chẳngbiết thức ăn nấu xong có quá mặn không nữa?
***
Không khí bữa tối vô cùng kỳ lạ, ai cũng có vẻ suy tư, nhưng không ai đoán đượcsuy nghĩ của người khác.
Giữa bữa ăn, họ lại có thêm một vị khách mà không ai ngờ đến - Đinh Bồi Doãn.
“Xin lỗi, bác Kế có vài thứ muốn tôi giao cho Chỉ Tường ngay hôm nay, đã làmphiền mọi người dùng bữa, thật không phải.” Vì khi đến bệnh viện cũng là lúc KếChỉ Tường rời đi, nên Đinh Bồi Doãn không thể không bước chân vào căn nhà nàylần nữa.
Kế Chỉ Tường thẫn thờ nhận lây túi tài liệu bằng da mà Đinh Bồi Doãn đưa, côvẫn còn đang chìm trong suy nghĩ không biết bên trong là gì.
“Cậu Đinh, cậu ở lại cùng dùng cơm với gia đình nhé!”, bà Dư Mẫn Tú lên tiếng.
“À, không cần đâu ạ, cháu còn phải quay lại bệnh viện với bác Kế.” Đinh BồiDoãn vẫn còn độc thân, sau khi tan sở, anh lại tất bật đi đến bệnh viện, rồilại đến nhà họ Cận, quả thật anh vẫn chưa ăn gì, lúc này mới thấy ruột gan cồncào.
“Anh Đinh.” Kế Chỉ Tường đứng rất gẩn Đinh Bồi Doãn nên nghe rõ tiếng bụng đangkêu lên vì đói của anh, cô không khỏi bật cười. “Mẹ em đã nói vậy, hay là anh ởlại dừng bữa cùng mọi người luôn đi!”
Hơn nữa Đinh Bồi Doãn cũng giúp cô mang đồ đến, để anh về không như vậy cũngthật quá đáng.
“Chuyện này... thôi được.” Không phải anh tham ăn, cũng không phải vì lườibiếng không
chịu đi, mà là vì sắc mặt Kế Chỉ Tường nhợt nhạt đến mức khiến anh không nỡ rờiđi.
Trong phòng khách nhiều người như vậy, tại sao sắc mặt Kế Chỉ Tường có vẻ nhưsắp ngất đi thế chẳng lẽ có người cô không thích cũng ngồi đó sao? Hay là có ailàm xấu mặt cô? Đinh Bồi Doãn muốn ở lại xem ai dám coi thường bà chủ của nhàhọ Cận?
Vừa nhìn thấy Đinh Bồi Doãn bước vào, mọi người tự động nhường một chỗ bên cạnhKế Chỉ Tường cho anh, mà Đinh Bồi Doãn cũng không cảm thấy có gì không đúng,anh rất tự nhiên ngồi xuống.
Cận Trọng Kỳ khẽ chau mày, anh không bỏ qua nụ cười mà lúc nãy Kế Chỉ Tường dànhcho Đinh Bồi Doãn.
Không biết tại sao, nhưng anh không có cảm tình với Bồi Doãn, nhất là khi anhta đứng bên cạnh Chỉ Tường, cảm giác khó chịu cứ dấy lên trong lòng khiến anhkhông thể khống chế được!
“Anh Cận, làm phiền mọi người rồi”, Đinh Bồi Doãn nhìn Cận Trọng Kỳ cười.
“Anh Đinh không cần khách sáo, cứ tự nhiên như ở nhà mình.” Mấy lời khách sáonày ai mà chẳng nói được, doanh nhân thành thục như Cận Trọng Kỳ lại càng tựnhiên.
Mọi người làm quen với nhau để không cần phải lấy danh thiếp ra trao đổi, saucùng cầm đũa bắt đầu ăn.
Chiêm Khắc Cần chớp mắt nhìn, cảm thấy khung cảnh trước mắt rất kỳ lạ.
Bên cạnh Cận Trọng Kỳ là Tân Ni, bên cạnh Kế Chỉ Tường lại là anh chàng cao tovừa đến, ngồi giữa hai vợ chồng là dì Cận, nhìn thế nào cũng không thấy ổnthỏa, làm gì có gia đình nào như thế?
Nếu biết vậy thì anh đã đứng lên xếp chỗ trước. Anh sẽ xếp dì Cận ngồi bên tráiCận Trọng Kỳ, Kế Chỉ Tường ngồi bên phải chồng, như vậy dì Cận sẽ ở vị trí vôcùng thích hợp, tách Trọng Kỳ và Tân Ni ra; còn vợ anh sẽ ngồi bên phải Kế ChỉTường, anh cũng danh chính ngôn thuận ngồi bên cạnh vợ, cuối cùng để anh chàngcao to kia ngồi cạnh Tân Ni. Vậy là xong! Vô cùng hoàn mỹ.
Nhìn sắc mặt khó coi của Chiêm Khắc Cần, thỉnh thoảng anh lại cười ngây ngô, LaDi Tĩnh không thể không thở dài; theo những gì cô hiểu về chồng mình, nhất địnhlúc này anh đang ngồi nghĩ vẩn vơ!
Suốt bữa ăn, mọi người chỉ quanh quẩn trong mấy câu xã giao, ít nhiều cũng traođổi vài điều tâm đắc của mình, chỉ riêng Kế Chỉ Tường là không lên tiếng, côchỉ lặng lẽ ăn.
Thỉnh thoảng, đôi mắt không để lộ cảm xúc của Cận Trọng Kỳ hướng về phía cô;thỉnh thoảng, ánh nhìn đầy quan tâm của Đinh Bồi Doãn cũng lướt qua khi cô đangcúi; và đôi khi, ánh mắt lo lắng của Dư Mẫn Tú chuyển từ cô sang bên Cận TrọngKỳ và Tân Ni, có điều Kế Chỉ Tường vẫn luôn cúi đầu nên không nhận ra.
Người nhìn thấu tất cả chính là La Di Tinh, cô cứ ngồi im lặng quan sát.
Tân Ni đã kết hôn với người khác, hơn nữa người đó cũng sắp quay lại Đài Loan,nếu vậy thì Khắc Cần và dì Cận có gì phải lo lắng? Mục đích của cô ấy cũngkhông phải nhằm vào Cận Trọng Kỳ, chẳng qua chỉ là muốn học tập chút kinhnghiệm thương trường của anh, có gì đáng ngạc nhiên đâu.
Còn nữa, ánh mắt anh chàng cao to kia nhìn Chỉ Tường hình như không có ý đồ gìkhác, bởi rất ít người có ý đồ xấu mà lại dùng ánh mắt trong sáng như vậy đểnhìn đối tượng, giả thuyết này có lẽ cũng nằm ngoài ý nghĩ hoang đường của ôngxã.
Theo cô thấy, người thật sự có vấn đề chỉ là hai vợ chồng Cận Trọng Kỳ và KếChỉ Tường.
Tuy không biết giữa vợ chồng họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô có thể khẳng địnhvấn đề đó không nhỏ, La Di Tĩnh chưa từng thấy đôi vợ chồng nào ngồi trên bànăn mà từ đầu đên cuối không nói với nhau một lời... À! Cũng có, nhưng chỉ nhữngcặp vợ chồng sắp ly hôn mới xảy ra tình trạng này, bởi thế chắc chắn giữa haingười họ đã xảy ra vấn đề nghiêm trọng!
Thấy chồng mình có phần căng thẳng đến vậy, La Di Tĩnh nghĩ mình có lẽ nên tìmthời gian thích hợp để nói chuyện với Kế Chỉ Tường, tìm hiểu suy nghĩ và tâm sựcủa cô ấy, tiện thể thăm dò xem điều gì khiến cô ấy phiền lòng đến thế, ít nhấtcô cũng có thể giúp đỡ một phần trong việc cứu vãn cuộc hôn nhân đáng thươngnày.
Thật là làm người ta mong chờ...