Chỉ Tường toàn thân cứngđờ, vừa ngẩng đầu lên đã thấy quyển album trong tay bị Cận Trọng Kỳ nhanh chónggiật lại, thấy anh cẩn thận lật xem từng tấm ảnh, sắc mặt khó coi biến mất khithấy mọi tấm ảnh đều hoàn hảo như cũ.
Kế Chỉ Tường ngây người nhìn phản ứng và hành động của Cận Trọng Kỳ, trái timnhư bị gió lạnh thổi qua, cô rùng mình, sau đó là cảm giác ngột ngạt khó thở.
Cứ tưởng mình vừa phá bỏ được một góc nhỏ của bức tường vô hình, nào ngờ nóđược
xây kín lại bằng tốc độ nhanh hơn nhiều lần, hơn nữa dường như lần này bứctường đó lại to hơn, dày hơn rất nhiều, khiến cô không thể nhìn thấy bờ tườngđược nữa.
“Cô ấy là ai?” Âm thanh mờ ảo vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ, lúc này cô mớinhận ra đó chính là giọng nói của mình, trong vô thức, cô đã hỏi một câu cấmkỵ.
Cận Trọng Kỳ nheo mắt, con ngươi đen lạnh lùng nhìn thẳng khuôn mặt nhợt nhạtcủa Kế Chỉ Tường: “Cô không cần biết”.
Không cần biết? Cô không đứng vững, vịn vào cạnh bàn để đõ thân thể đang runrẩy của mình.
Cô cứ nghĩ rằng chỉ cần lặng lẽ hy sinh tâm sức thì sẽ có ngày anh nhận ra sựnỗ lực của mình.
Cô chưa từng mong muốn anh sẽ nảy sinh tình yêu với mình, nhưng ít nhất anhcũng sẽ thật lòng chú ý đến sự tồn tại và hy sinh của cô; đáng tiếc, cũng thậtđáng buồn, tất cả tình cảm và sự hy sinh thầm lặng của cô trong hai năm chỉ đổilại một câu nói tổn thương chính mình: “Cô không cần biết”...
“Cô đang cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-tinh-nhan-den-muon/28353/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.