Rất nhanh xã viên xã đoàn trượt băng đã sơ tán mọi người tránh khỏi đường piste.(*)
(*) Đường piste: như mình gọi nôm na là đường chạy thi điền kinh màu đỏ bên ngoài sân vận động.
Hai bên thống nhất trượt quanh sân vận động năm vòng, ai cán đích trước sẽ thắng cuộc.
Đường Tuyết thay giày và mũ bảo hiểm, làm tư thế chuẩn bị xuất phát, đầu lâu cũng vậy.
Trong đám người vây xem có hơn 90% sinh viên trong trường, cộng thêm một số thấy cô đóng giả sinh viên, lúc này đều đang nín thở nhìn hai người trên đường chạy.
Phảng phất như giông tố sắp kéo đến, bầu không khí vô cùng áp lực.
Liêu Chấn Vũ thầm hỏi Lê Ngữ Băng: "Cậu nói xem lão đại tôi có thể lộn ngược dòng thành công không?"
Cậu ta hỏi vậy đại khái là muốn nghe một câu an ủi, nào ngờ Lê Ngữ Băng nhìn bóng lưng Đường Tuyết, lẩm bẩm: "Lưu manh."
Liêu Chấn Vũ: = =
Hạ Mộng Hoan đứng bên cạnh Liêu Chấn Vũ, nhẹ nhàng nói: "Chưa biết được, tất cả đều có khả năng."
Đây mới gọi là an ủi chứ. Khoảnh khắc này. Liêu Chấn Vũ cảm thấy Hạ Mộng Hoan rất giống thiên sứ nhỏ của mình.
Xã trưởng xã đoàn trượt patin đứng trên cỏ, giơ tay, "Chuẩn bị... 3, 2, 1..."
Môn thể thao trượt patin có nguồn gốc từ trượt băng. Giữa trượt băng nghệ thuật và trượt patin nghệ thuật, bởi vì hệ số ma sát của giày và phương thức chịu lực khác nhau rất lớn, không thể thay thế nhau, cho nên Đường Tuyết mới nói xã trưởng bọn họ tìm đội trượt băng nghệ thuật hỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-hap-duong-phen/102021/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.