Lê Ngữ Băng quan sát biểu tình của Đường Tuyết, không hỏi thêm, cậu đưa tay vặn nắp bình sữa đậu nành, tùy tiện nói ra: " Tất cả sổ sách tôi còn chưa tính với cậu."
" Cái gì tất, tôi không hiểu cậu đang nói gì!"
Lê ngữ Băng nắm cái bình giơ tay lên, dùng nắp bình giữ lại cằm Đường Tuyết, dùng chút lực hướng lên, khiến Đường Tuyết phải hất cằm: "Cậu giả bộ cái gì hả? "
Với động tác này, để khiến mình không có cảm giác bị cậu ta khinh bạc, cô tức giận đẩy một tay giữ bình của cậu ra, trừng mắt nhìn cậu: " Cậu bị tâm thần hả? Đừng tưởng rằng tôi không dám đánh cậu."
Cô trợn tròn mắt, con ngươi vừa đen vừa sáng, dáng vẻ giống như một con thú cưng nhỏ, như mèo hay là một loại thỏ gì đó. Lúc này cả người cô căng cứng như gặp phải đối thủ mạnh. Đường cong khuôn mặt thiếu nữ mềm mại, sung mãn, da thịt bị nắng chiều đắp lên đó một tầng chanh hồng. Nếu nhìn lên trên, ba phần như là tức giận, bảy phần như thiếu nữ đang thẹn thùng.
" Cậu dám không nghe theo?". Lê Ngữ Băng từ tốn nói.
Đường Tuyết cứng cổ lên, có phần kiêu ngạo: "Nếu tôi không thì sao?"
"Tôi sẽ phạt cậu." Lê Ngữ Băng nói, cũng không đợi cô kịp phản ứng, đột nhiên vòng tay, bóp mặt cô.
Đường Tuyết:"... "
Ngón tay cậu mang theo nhiệt độ, chèn ép trên da mặt cô, cảm giác đó không đau nhưng đã để lại cho cô cảm giác nhục nhã
Lê Ngữ Băng thả tay xuống vòng về sau, Đường Tuyết xoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-hap-duong-phen/102022/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.