Đường Tuyết nghe Liêu Chấn Vũ nói mình bị ức hiếp, cười ha ha đáp: "Đừng có giở trò trốn tránh trách nhiệm." 
"Thật mà, lão đại, hôm nay ở quảng trường Hồ Quảng, tớ..." 
Sau khi bảy trường sát nhập thành Đại học liên kết thành phố Lâm, vấn đề quy hoạch có hơi phức tạp, nhiều khu vực thuộc quyền sở hữu của Lâm Đại nhưng người ngoài cũng có thể tự do ra vào, quảng trường Hồ Quảng chính là ví dụ, nó vốn là quảng trường công cộng để nghỉ ngơi, cư dân xung quanh thường xuyên đến tản bộ khiêu vũ. 
Lâm Đại có một số xã đoàn thích hoạt động ở nơi này bởi vì không cần tìm Đoàn trường phê chuẩn, rất tiện lợi. 
Địa điểm tập trung của xã đoàn Liêu Chấn Vũ hôm nay chính là ở quảng trường Hồ Quảng, cùng lúc đó, còn một nhóm khác cũng đang trượt patin, là câu lạc bộ trường ngoài. 
"Sau đó thì sao? Các cậu đánh nhau hả?" 
"Không, nhưng suýt thì đánh thật. Tớ không cẩn thận đụng phải một người trong số họ, bọn họ liền đẩy tớ, mắng tớ. Rồi hai bên gây gổ." 
"Về sau thế nào?" 
"Sau đó hạ chiến thư." 
"... Cái quái gì vậy?" 
"Mọi người quyết định so tài, bên thua phải xin lỗi." 
"Ừm, người không có chuyện gì là được." 
"Lão đại quan tâm tớ, tớ rất cảm động." 
"Khi về đừng quên giặt tất." 
"..." Cảm động gì đó đều là ảo giác. 
* 
Buổi tối Đường Tuyết chuyển phát tất của Lê Ngữ Băng đến tay Liêu Chấn Vũ, tiếp theo đánh giá Liêu Chấn Vũ từ trên xuống dưới một lần, hỏi: "Thực sự không bị đánh?" 
"Không. Nhưng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-hap-duong-phen/102020/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.