Cố Mặc thẫn thờ dừng động tác, Thẩm An Huyền đi đến đỡ thì bị hắn hất tay ra. Tâm trí đâu mà để ý đến cái thai của cô ta, chân muốn đuổi theo Bạch Nhược. Tạ Tiễn Như một bên gằn giọng.
“Dừng lại!” Bà nói tiếp “Không xứng với Bạch Nhược thì đừng đuổi theo, lo cho Thẩm An Huyền.”
Một màn khó hiểu, Dương Tư lấy tay lau vết máu ở khóe miệng. Đứng dậy đuổi theo gia đình hắn, mặc kệ nội bộ của Cố Gia có xảy ra chuyện gì đi nữa.
Bụng dạ Thẩm An Huyền vô cùng thỏa mãn, sinh mạng nhỏ đến ba nó là ai, cô ta còn không rõ. Đối với tình cảnh bây giờ lại rất có lợi cho cô ta, đúng là may mắn có thể một tay che trời.
Dương Tư chui và chiếc xe sang của Dương Chí Minh, bốn người đều im lặng. Bạch Nhược biết rõ, hai trưởng bối đang khó xử về chuyện của bản thân cô, chậm rãi cô nói: “Cuối ngày, người tài xế đến báo, Cố Tổng xảy ra tai nạn. Cố lão gia và chúng con tách biệt ngay lúc đó.”
Dương Chí Minh cầm lái, ông ta cười một cái xem như hiểu ra mọi chuyện: “Cố Vũ, vẫn ngồi ở chiếc ghế chủ tịch kia, còn rất thoải mái tai nạn gì chứ?”
“Phải nhờ đến luật sư rồi, lời khai hai đứa giống đi nữa, cũng không ai làm chứng!” Lan Hi ngồi ở ghế phụ lái, thở dài một hơi.
Tự nhiên lại dính đến chuyện này, Dương Tư xoa xoa chỗ bị đánh mà nói: “Tên Cố Mặc nhìn vậy mà đánh đấm cũng giỏ! Chảy máu luôn rồi.” Hắn tức giận làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-duong-cua-toi-khong-co-cho-cho-anh/950601/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.