Một đứa con, cô trong kiếp trước từng nghĩ đến chứ? Nhưng vẫn là đáng tiếc…
Đó cũng là một điều may mắn, chưa có gì trong tay ngay cả địa vị trong gia đình còn không bằng một người ngoài. Có thêm một sinh mạng chỉ tội cho nó.
“Nghĩ gì vậy? Ngắm ảnh tôi đến nghiện luôn sao?” Dương Tư cốc đầu cô một cái.
Hắn đưa hai tay ra sau làm gối, nhắm hờ mắt mà nói: “Tôi…”
“Anh lúc nhỏ cô đơn lắm sao?”
Dương Tư mở mắt nhìn trần nhà một màu vô vị, không muốn nhớ về quá khứ: “Nhiều bạn lắm! Tôi sẽ tính cô đây là lo cho tôi.”
Giọng điệu Dương Tư bình thản, Bạch Nhược sao lại không nhìn ra. Dương Tư rõ ràng là một mình cô đơn đến tội nghiệp, cả quyển album không xuất hiện một nhân vật sống nào cả. Người kia mà Bạch Nhược hỏi, xuất hiện vài lần rồi thôi, cô đoán rằng những bức ảnh đang xem là do người đó chụp.
“Anh lừa tôi!”
Bật dậy ngay lập tức, hắn giải thích: “Không có, nghe tôi nói trước đã. Không phải tôi muốn giấu chuyện gia đình đâu. Lúc đó, lúc đó…”
Giọng nói của Bạch Nhược chen ngang, cô sợ hắn gấp gáp mà cắn trúng lưỡi: “Anh không có bạn!”
“Hả?” Ngơ ngác một lúc, Dương Tư nói “Chuyện này sao?”
Xem ra cô dọa hắn rồi!
“An mới là người không tập trung, chúng ta đang nói chuyện này mà.” Bạch Nhược vờ như không có gì, nhưng lúc nãy là cô cố ý nói như vậy.
“Có chuyện gì đang giấu tôi sao?” Cô hỏi.
Dương Tư lại thư thả nằm xuống, cái loại bí mật kia đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-duong-cua-toi-khong-co-cho-cho-anh/950602/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.