Ứng Vô Cữu nhìn tuyết sơn ở phía xa, cùng với danh trướng của quân Đột Quyết vây quanh Đan Thanh dày đặc, trong lòng vẫn thập phần không yên mà hỏi: “Ngươi xác định thật sự không cần tiến lên cứu viện chứ?”
Triệu Phác Chân nói: “Hiện tại là giữa hè, vốn nên là thời điểm có lũ nhưng nước suối lại ít như vậy, chuyện này không phải quá rõ ràng rồi sao? Nếu ta không đoán sai thì hẳn là sắp xảy ra chuyện lớn rồi, thỉnh đại nhân bố trí quân đội sẵn sàng chuẩn bị mới tốt.”
Ứng Vô Cữu nhìn Triệu Phác Chân, nhớ tới lần cướp tiền kia, cùng với một lần gặp Lý Tri Mân, liền thấp giọng nói: “Cũng không đảm bảo, nếu thành trì không bảo vệ tốt, lương thảo lại không đủ thì Tần Vương thật là……” Hắn nghĩ nghĩ, đem mấy chữ đáng sợ kia nuốt xuống. Điên cuồng đem chính mình ra làm mồi như vậy đúng là mạo hiểm, một kẻ có thể tàn nhẫn với bản thân như thế…… Hắn hơi hơi rùng mình một cái.
Lúc hồng thủy lao xuống đúng là vào canh ba. Chân trời vừa mới có một ánh hồng ló rạng, tuy rằng ba bên đang giằng co, bọn lính không dám ngủ say nhưng đối với quân Đột Quyết thì giống như bọn chúng là sói, đang vây một con sơn dương yếu ớt vậy, vì vậy cũng tương đối thả lỏng. Thế nên lúc lũ tới thì không ít kẻ đang say giấc nồng liền bị lũ cuốn trôi, mà bọn chúng đại đa số sẽ không biết bơi.
Trong bóng đêm hắc ám, hồng thủy phảng phất giống như một con dã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-than-nuoi-rong/2106084/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.