Thẩm Lục ngây người, không ngờ Sùng Minh tới sân bay đón anh, hỏi trong vô thức: “Sao anh lại ở đây?”
Sắc mặt Sùng Minh vô cùng khó coi, giành lấy hành lí trong tay Thẩm Lục, quay đầu rời đi.
Người bên cạnh Sùng Minh đều cung kính chào Thẩm Lục: “Chào anh Thẩm!”
“Chào mọi người! Sùng Minh bị sao thế?” Thẩm Lục không nhịn được hỏi: “Ai chọc giận anh ấy vậy?”
Đám đàn em của Sùng Minh đưa mắt nhìn nhau, không ai dám hé răng nửa lời.
Kẻ nào dám chọc anh!
Trừ khi không muốn sống nữa!
Không phải, trừ người đẹp trước mắt này ra, ai dám chọc giận Sùng Minh chứ?
Hệt như Chu Du đánh Hoàng Cái, một người đánh, một người chịu đòn.
Sùng Minh bước được vài bước, thấy Thẩm Lục không đi theo liền đứng im tại chỗ, quay đầu, không hài lòng nhìn Thẩm Lục.
Thẩm Lục bị Sùng Minh trừng mắt đến nỗi da đầu cũng tê dại, đành phải bước lên, vươn tay định nhận lấy hành lí của mình nhưng bị Sùng Minh nhanh tay hơn giấu đi.
“Anh làm sao thế hả?” Thẩm Lục dở khóc dở cười hỏi: “Vừa gặp đã bày ra bộ mặt khó coi.”
“Em còn nói anh?” Sùng Minh tố tội: “Em đi lâu như vậy tại sao không gọi điện hay nhắn tin gì cho anh?”
Thẩm Lục mở to mắt: “Anh giận cái này?”
“Không được hả?” Sùng Minh khiêu khích nhìn anh: “Em còn không biết lỗi?”
Thẩm Lục định nói gì đó nhưng lại nghĩ đến ngày trước Sùng Minh từng giúp đỡ bản thân, nguôi giận trong chốc lát, nói với Sùng Minh: “Được rồi, đừng giận nữa, để xin lỗi, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lay-nham-tong-tai-ha-nhat-ninh/746123/chuong-1531.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.