“Ồ? Thật sao?” Văn Gian Thanh và Hạ Thẩm Châu cười tà mị: “Tôi cũng không phải anh họ cậu, dựa vào cái gì để chiều cậu đây?”
Bàng Đại Hải ngửi thấy mùi mưu kế.
Bên kia, ở nhà Thẩm Nhất.
Tần Trân vì tránh sự quấy rầy sớm đã sang nhà Thẩm Tam chơi rồi.
Thẩm Tùng Tý ở nhà, ngồi chờ ôn thần đến nhà.
Quả nhiên, chưa đầy nửa tiếng, liền nghe thấy phía ngoài vang lên tiếng còi ô tô.
Cái loại hành vi không có tố chất, không có phẩm chất như thế này cũng chỉ có nhà của Bàng Đại Hải mới làm được.
Trước kia, đều là Tần Trân nghe thấy tiếng ấn còi của bọn họ liền ra mời họ vào.
Hôm nay Tần Trân không có ở nhà, Thẩm Tùng Tý chẳng thèm phản ứng lại với bọn họ.
Quả nhiên, sau khi người nhà kia ấn còi nửa ngày vẫn không có kết quả liền tự bước vào.
Vừa vào nhà, mẹ của Bàng Đại Hải liền nhìn đông nhìn tây, hỏi: “Haizz, mẹ con đâu?”
Thẩm Tùng Tý buồn bã trả lời: “Không ở nhà.”
Mẹ của Bàng Đại Hải liền nhướn mày: “Cái gì? Không ở nhà? Không phải dì đã nói với bà ấy đừng chạy đi lung tung rồi sao? Lại đi ra ngoài làm gì rồi? Thật là.”
Nói một hồi, mẹ Bàng Đại Hải liền tinh mắt, lập tức nhìn thấy áo choàng hiệu Chanel mà Tần Trân để trên bàn còn chưa kịp cất đi, lập tức lấy khoác lên người mình, nhìn trái nhìn phải, nói: “Ái chà, áo choàng này thật vừa vặn với dì mà, dì mang nói đi nhé.”
Thẩm Tùng Tý liền cạn lời.
Cái người gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lay-nham-tong-tai-ha-nhat-ninh/746048/chuong-1456.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.