Ngồi trên xe đến khách sạn, tôi rất muốn nói gì đó nhưng thật sự là lúc ấy không biết nói gì. Chẳng lẽ nói "xin lỗi vì làm mẹ tức quá nên tăng huyết áp", hay là nói "giờ cả nhà không ai muốn thấy mặt em, anh định thế nào, chọn em hay chọn gia đình anh"?
Tôi nghĩ mãi, nghĩ mãi, nhưng cuối cùng vẫn quyết tâm im lặng cho đến tận khi đến khách sạn. Phong cũng không nói không rằng câu gì mà vòng ra ghế sau lấy một túi quần áo rồi xách vào bên trong.
Nhận phòng xong, tôi mới dám lí nhí bảo anh:
- Anh mang cả quần áo cho em à?
- Không mang thì em định mặc bằng gì?
- Em…
- Vào rửa mặt mũi đi, trời lạnh mà uống bia xong thì đừng tắm nữa.
- Anh có về không… hay là… anh ở đây?
- Vào rửa mặt đi.
Tôi biết anh nói thế nghĩa là anh sẽ ở đây nên ngoan ngoãn vào trong phòng tắm. Lúc đi ra, thấy anh mệt mỏi nằm trên giường, tôi cũng lặng lẽ đi lại gần rồi ngồi xuống đất, đầu gục xuống ngực anh.
Tôi nói:
- Em phải làm sao bây giờ hả anh?
- Đừng suy nghĩ gì nữa.
- Bố mẹ không tin em nữa đâu, mẹ không muốn nhìn thấy mặt em nữa.
- Cứ để một thời gian nữa rồi tính, em không phải lo.
- Anh thì sao? Anh định làm sao?
Ly hôn, hai từ này lẽ ra vẫn còn quá sớm. Nhưng xuất phát điểm của chúng tôi không hề có tình yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nguoi-khong-yeu-minh/2122404/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.