Nghe mẹ chồng nói thế, tự nhiên tôi thấy sống lưng mình trở nên lạnh buốt. Tôi lên tiếng giải thích:
- Không phải, mẹ phải tin con. Con không phá thai, em bé là con của con, là máu là thịt của con, sao con nỡ phá thai được. Con không làm thế.
- Chị không làm thế thì người khác đổ thuốc phá thai vào mồm chị chắc.
- Con không biết có đúng không nên con chưa dám nói với mẹ, hôm con ở công ty có chị cho con một cốc nước cam, con uống xong thì mới bị sảy thai.
- Thế sao lúc tỉnh dậy chị không nói luôn. Đến giờ bị tôi phát hiện ra, chị lại nói mình không phá thai.
- Tại con không biết có phải người ta làm không.
- Giờ chị nói gì chả được. Người ta thù hằn gì với chị mà phải làm chị sảy thai? Mà nếu họ làm thế thật thì chị mang nó về đây, để tôi xem đứa nào giết cháu tôi.
- Con…
Chị Hiền nghỉ việc rồi, tôi không có thông tin chị ta nên không biết tìm ở đâu, mà điện thoại thì cũng không liên lạc được. Tôi đuối lý nên cúi đầu không nói gì, em chồng tôi nãy giờ ngồi im lặng, thấy thế tức quá mới ném điện thoại của nó vào mặt tôi:
- Nhìn xem ảnh của chị lên đầy mạng rồi đây này, chị bảo người ta cho chị uống nước để phá thai, thế sao anh trai tôi không đưa chị đi viện mà ông Minh này lại bế chị vào viện?
- Lúc đó anh Phong không có ở công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nguoi-khong-yeu-minh/2122403/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.