Sau một đêm mệt nhoài, ngày hôm sau tôi tỉnh dậy đã là giữa trưa rồi, sờ sang bên cạnh thì không thấy anh đâu cả.
Tôi lần mò điện thoại bật lên, thấy đã mười một giờ rồi, mà rõ ràng là tôi đặt báo thức bảy rưỡi để dậy đi làm nhưng sao không thấy kêu nhỉ? Với cả sao anh không gọi tôi?
Đang vò đầu bứt tóc thì tự nhiên thấy có tin nhắn đến, Phong nhắn:
- Ngủ dậy chưa? Anh oder cơm cho em rồi đấy, khi nào dậy thì gọi họ. Số điện thoại là 0387.xxx.xxx.
- Em dậy rồi, sao anh không gọi em dậy đi làm với. Sáng nay em nghỉ thì ai xếp lịch cho anh?
- Sáng nay anh đi xuống chỗ khu đô thị đang xây ở Gia Lâm, không có việc gì thì em cứ ở nhà nghỉ đi.
- Sao tự nhiên lại xuống đấy hả anh? Có việc gì à?
- Ừ, giấy cấp phép có vấn đề.
- Ơ, sao lạ thế? Bình thường cấp phép hoàn chỉnh xong mình mới khởi công mà, giờ xây gần xong rồi sao lại có vấn đề được hả anh?
- Không sao đâu, để anh xuống xem thế nào, đang liên hệ với bên Sở xây dựng rồi.
- Vâng, anh đi cẩn thận nhé, ăn gì đi không đói.
- Ừ, anh biết rồi.
Nói đến cấp phép, tôi lại nhớ đến đoạn chat đọc trộm của Thùy với anh hôm qua, tôi thấy bất an quá nên buổi chiều hôm đó vẫn đến công ty đi làm. Lúc tôi đến thì nhận được rất nhiều cuộc gọi của công ty mẹ ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nguoi-khong-yeu-minh/2122405/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.