Hai ngày sau, đám người gần hai chục người cùng đồng hành hướng vùngKhang San nước Đại Nam Quốc mà đi. Lẽ thường Linh Nhiên xuất môn chỉ cóhai người là nàng với Ngọc Nhi, Đông Phương kiếm khách kia luôn đơn độcmột thân một mình. Đoàn người lên đến con số gần 20 là do đám thuộc hạrỗi hơi của vương gia đi theo hộ tống. Hắn trước giờ cũng chẳng phảithuộc loại người thích khoe mẽ dù chả muốn đánh động sự chú ý của ngườingoài, bất quá nơi trân bảo cần đến là thủ phủ Khang San nơi hiểm họatrùng trùng đầy rẫy kia, hắn đâu thể không lo lắng mang theo vài ngườibảo vệ nàng coi như không thừa.
- Nhiên Nhi, thức ăn không vừa miệng sao?
- Không phải!
- Vậy nàng ăn thêm đi, ăn món cá nướng này nhé!
Thiên Lãnh gắp vào chén nàng một miếng cá thơm, hắn cẩn thận gỡ bỏhết xương rồi đưa tới trước miệng nàng năn nỉ. Linh Nhiên nhìn hắn rồinhìn miếng ăn ngay trước miệng kia một hồi lâu thật là lâu, ước chừnghắn thuyết phục muốn khô cổ, tay cũng đã mỏi lắm mới nhẹ giọng tàn nhẫnphun ra hai chữ.
- Không ăn!
Sắc mặt ai đó trầm xuống có chút chua xót mất mát nhưng rất nhanhchóng lấy lại khí thế, hắn bỏ miếng cá kia đi vươn tay gắp món thịt bòxào hấp dẫn thơm nức bên cạnh.
- Nàng không ăn cá vậy ăn thịt bò này, ta ăn thử rồi ngon lắm, trân bảo ngoan há miệng ra nào!
- Không ăn!
Màn biểu diễn đặc sắc của hai người thu hút không biết bao nhiêu cặpmắt của khách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-long-vuong-phi-lanh-lung/2146370/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.