- Công tử, lúc nãy ngài chạy đi đâu vậy làm đệ lo lắng quá.
- Đi dạo mát!
Ngọc Nhi cúi đầu miễn cưỡng giấu đi gương mặt méo xẹo biểu hiện chẳng tin tưởng lời của tiểu thư dù chỉ một chút. Nàng ấy chả phải chán vương gia mới “chân trước chân sau” cứ có dịp tốt là chuồn mất dạng sao? Thếmà chưa gì đã đi tìm người ta rồi, không phải là tiếp tục động tâm vớiác ma một lần nữa chứ ?
- Đệ muốn nói gì?
- Công tử muốn nghe sao?
- Chẳng hứng thú!
“ Muội mới không có hứng thú nói cho cô nghe” Ngọc Nhi nghĩ thầmtrong bụng nhưng thức thời im lặng. Bầu không khí thật là lạnh lẽo quá,vương gia với vị công tứ tuấn tú đấu nhãn lực với nhau nãy giờ chưachán, thật là hai nam nhân đầu óc bất thường mà. Gặp nhau lần đầu đâunhất thiết phải “chào hỏi” nồng nhiệt ân cần thế chứ, tình thế cứ như là muốn “ăn tươi nuốt sống” nhau ấy!
- Công tử không khỏe sao?
Câu hỏi đánh động này của Ngọc Nhi thu hút sự chú ý của Thiên Lãnh,hắn quay phắt lại thì thấy nàng vô lực ngồi xuống nền đất. Nàng chẳngbiểu hiện ra ngoài nhưng từ lâu hắn đã rèn luyện nên linh tính vô thứcnắm bắt được cảm nhận của trân bảo. Nàng ghét nhất ngồi bẹp xuống đấtthế mà lúc này lại chẳng chú tâm trên đất vừa bẩn vừa lạnh buông mìnhxụi lơ trên đó.
- Nhiên Nhi, nàng làm sao vậy?
Hắn ném phắt suy nghĩ đọ sức hơn thua với tên nam nhân lạ mặt qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-long-vuong-phi-lanh-lung/2146369/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.