Khi Lâm Hi Vũ đi ra khỏi phòng làm việc của Lục Quân Đình, tóc cô hơi loạn, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, giống như làm chuyện xấu sợ bị bắt gặp. Cô vội vàng trở về phòng rồi vào phòng tắm rửa mặt.
Lâm Hi Vũ đánh răng xong, mở tủ đồ chuẩn bị lấy mỹ phẩm dưỡng da ra, nhưng động tác gấp quá nên không cẩn thận làm mấy lọ canxi bên trong tủ rơi xuống đất. Lâm Hi Vũ nhặt lên, thấy trọng lượng không đúng lắm liền nhìn ngày sản xuất trên hộp, giống với hộp lần trước cô nhìn thấy, hẳn đây là cùng một lọ. Nhưng đã qua lâu vậy rồi mà sao còn nhiều như vậy, anh mua mà không uống sao?
Lâm Hi Vũ từ phòng tắm đi ra, vừa vặn Lục Quân Đình trở về phòng, không giống như vẻ rối rắm của cô lúc nãy, ngược lại thấy anh tinh thần sảng khoái, áo sơmi cùng quần tây phẳng phiu, một nếp nhăn cũng không có.
Lâm Hi Vũ không quan tâm chuyện ban nãy nữa, thấy anh liền hỏi: “Sao anh không uống mấy viên canxi mà anh để trong ngăn tủ phòng tắm? Lần trước em xem thấy vẫn còn nhiều, lâu như vậy rồi mà vẫn nguyên như cũ.”
Lục Quân Đình nói: “Ừm, không uống nữa.”
“Sao thế, lãng phí quá đi.”
Lục Quân Đình đi tới, đột nhiên ôm lấy cô, tách hai chân cô để cô ngồi trên đùi mình, dường như anh rất thích dùng tư thế này để ôm cô. Mỗi lần Lâm Hi Vũ bị anh ôm kiểu này đều cảm thấy xấu hổ không chịu được, mà anh lại đặc biệt hưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-hon-nhan-lam-moi-nhu/3384807/chuong-33.html