Chương trước
Chương sau

Tâm tình Lâm Hi Vũ hiện giờ rất phức tạp, lúc trước cô nghi ngờ Lục Quân Đình lợi dụng mình nên trong lòng sinh ra khó chịu cùng chán ghét. Vì thế mà khoảng thời gian này thái độ cô đối với anh lạnh nhạt thấy rõ.

Nhưng bây giờ, vì cô mà anh mua lại bức thư ba cô viết cho cô bằng mọi giá. Đưa cô tới buổi đấu giá có lẽ là vì điều này, nhưng vì sự bất mãn vô cớ với anh mà xuýt nữa cô đã bỏ lỡ buổi đấu giá hôm nay.

Lâm Hi Vũ ôm tâm trạng phức tạp về nhà, thời gian đã rất muộn, Quai Bảo cũng đi ngủ từ sớm. Cô mở cửa vào phòng thấy bé đang ngủ say sưa trên giường. Mấy lâu nay cô đều ngủ cùng Quai Bảo nên bảo mẫu cứ tự nhiên bế bé tới phòng cô. Lâm Hi Vũ hôn lên má bé một cái, sau đó đi tới bên bàn, bật đèn lên, chỉnh ánh sáng tối nhất rồi mới cẩn thận từng li từng tí mở ra lá thư ra.

“Hi Hi thân yêu của ba, hôm nay là ngày con tròn nửa tuổi, ba ôm con vào lòng rồi cùng con cắt bánh gatô. Bé con của ba rất vui vẻ, cứ cười mãi không ngừng, đôi mắt con lấp lánh như những vì tinh tú. Đêm đã khuya, ba ngồi đây, dưới bầu trời đầy sao này viết cho con một phong thư gửi đến con sau này…”

Lâm Hi Vũ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm. Hôm nay trời không mây, những ngôi sao lấp lánh trên nền trời kia chắc cũng giống với đêm mà ba cô viết bức thư này. Lâm Hi Vũ nhìn Quai Bảo đang ngủ ngon lành trên giường, thất thần nghĩ có phải khi xưa lúc cô mới nửa tuổi, ba ba cũng nhìn cô dịu dàng giống như cô nhìn Quai Bảo không?

Trời đêm vẫn là nền đen huyền bí như hai chục năm về trước, những ngôi sao trời lấp lóe như xa như gần kia giống như thời không dung hợp hồi ức hai đời người.

Hai trang giấy tràn ngập niềm vui lần đầu được làm cha và tình yêu của cha dành cho cô con gái bé bỏng. Ông nói, cô là tâm can bảo bối mà ông nâng niu trong lòng bàn tay; ông còn nói trước khi cô chào đời thì ông vẫn là cậu thanh niên với trái tim thơ ngây nhưng sau khi đón cô đến với thế giới này thì dường như ông trưởng thành sau một đêm, lúc đó ông mới hiểu được sức nặng của hai chữ trách nhiệm.

Bức thư ông viết tràn đầy ước vọng về tương lai, rằng giây phút cô bước vào lễ đường, ban ngày ông sẽ thật vui vẻ nắm tay cô giao cô cho chú rể, nhưng đêm về sẽ trốn một mình trong phòng khóc lóc vô cớ. Ông còn nói rằng nếu sau này cô có con, ông sẽ ôm đứa trẻ đó vào lòng rồi dạy cháu mình tập viết từng nét như khi xưa dạy cô tập viết.

Ông viết thật nhiều thật nhiều, từng chữ đều là tình yêu mãnh liệt ông dành cho cô. Lâm Hi Vũ đọc đi đọc lại mấy lần, cô cười mà nước mắt không ngừng chảy.

Nửa đêm, cô cất kỹ bức thư cẩn thận, sau đó hôn lên má Quai Bảo rồi mới nhẹ nhàng đóng cửa, đẩy cửa vào phòng Lục Quân Đình.

Đèn trong phòng Lục Quân Đình vẫn sáng, muộn như vậy mà anh vẫn chưa ngủ, lúc này đang ngồi đầu giường đọc sách.

“Muộn vậy rồi mà anh vẫn chưa đi ngủ?”

Lục Quân Đình buông sách xuống, “Em cũng chưa ngủ sao? Sao lại tới phòng anh?”

Lâm Hi Vũ đi đến bên giường ngồi xuống, lúc này sự xúc động trong lòng vẫn chưa tiêu tan, cô trầm mặc một hồi mới nói: “Anh Quân Đình, cảm ơn anh.” Là cảm ơn thật lòng, xuất phát từ nội tâm cảm kích.

Lục Quân Đình nhích người về phía cô, ngón tay anh nhẹ nhàng nắm cằm cô, nâng mặt cô lên, hỏi: “Em khóc à?”

“Ừ.” Lâm Hi Vũ có chút ngượng ngùng: “Đọc được bức thư ba viết cho em, em nhớ ông ấy.”

Lục Quân Đình buông tay, nói: “Đã đến rồi thì ngủ ở đây đi.”

Anh kéo chăn ra ra hiệu cho cô, Lâm Hi Vũ rất hợp tác mà ngoan ngoãn nằm xuống trong chăn. Lục Quân Đình giúp cô kéo chăn đắp lên.

Vì sự cảm kích với anh, nên Lâm Hi Vũ nhìn anh trịnh trọng nói: “Anh Quân Đình cần em giúp gì không? Nếu em có thể, em nhất định không từ chối.”

“Em không cần làm gì cả, chỉ cần sau này lúc trời mưa biết đường chạy về nhà là được.”

“. . .”

Lâm Hi Vũ vẻ mặt khó hiểu nhìn anh, Lục Quân Đình hơi nhướng mày, “Không hiểu?”

Lục Quân Đình nằm xuống bên cạnh cô nói: “Ba mẹ em đi rồi, nhưng em vẫn còn có anh và Quai Bảo. Dù xảy ra chuyện gì thì hãy nhớ em vẫn còn ngôi nhà này.”

Nhà? Lục Quân Đình cùng Quai Bảo cho cô một mái nhà. Loại cảm giác này thật quái dị, không biết từ bao giờ mà cô cùng Lục Quân Đình thành người nhà, nhưng nghĩ kĩ lại thì đúng là cha con họ đã trở thành người nhà của cô từ lúc nào không hay.

Giây phút này, Lâm Hi Vũ lựa chọn tin tưởng Lục Quân Đình, cô tin anh không lợi dụng cô, anh không xấu xa như lời Lâm Hi Càn nói. Nếu anh thật sự xem cô là công cụ thay thế, thì làm sao còn bận tâm tìm lại bức thư ba cô viết, rồi dùng số tiền lớn như vậy mua về chỉ để cô khiến vui vẻ?

Dù Lục Quân Đình không có tình cảm với cô, nhưng anh cũng đã vì con mà gắng chung sống hòa thuận. Đã vậy thì cô còn nghĩ nhiều để làm gì?

Có tình yêu hay không có tình yêu cũng chỉ thế thôi. Mà hôn nhân cũng đâu nhất thiết phải có tình yêu, cái chính là hai người chung sống hòa thuận, như vậy không tốt sao?

Lâm Hi Vũ dịch người về phía anh, tựa đầu vào cánh tay anh, nói: “Được rồi, em hứa với anh, trời mưa sẽ chạy về nhà.”

Cô chủ động gối đầu lên cánh tay anh, quả nhiên khiến Lục Quân Đình hài lòng. Lục Quân Đình còn chưa nói chuyện, cô đã nghe thấy tiếng anh cười nhẹ trên đỉnh đầu mình.

Sáng hôm sau, Lâm Hi Vũ dậy sớm cho Quai Bảo uống sữa rồi ôm bé xuống lầu thì thấy Lục Quân Đình đang ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách, trên bàn trà đặt một đống văn kiện. Nhìn thấy cô, anh vẫy tay cô lại, nói: “Em tới đây rồi ký hết chỗ này đi.”

Lâm Hi Vũ đưa Quai Bảo cho bảo mẫu bế, đi tới chỗ anh với vẻ mặt khó hiểu hỏi: “Những thứ này là gì?”

Lục Quân Đình nói: “Tất cả đều là tài sản riêng của anh; bao gồm bất động sản, khách sạn, sân golf cùng một số địa điểm giải trí. Em ký tên vào đi, sau này một nửa sẽ là của em.”

“. . .”

Đây đều là tài sản trước hôn nhân của anh, nhưng sao lại chia một nửa cho cô?

Thấy cô nửa ngày không nhúc nhích, Lục Quân Đình hỏi: “Làm sao vậy?”

“Sao phải đưa cho em?”

Lục Quân Đình vẻ mặt đương nhiên, “Em là vợ của anh, em xứng đáng được hưởng.”

“. . .”

“Lẽ ra phải đưa cho em ký từ sớm, nhưng lúc trước bận quá, lại đúng lúc em sinh con, rồi mất kha khá thời gian sửa lại chỗ tài liệu này nên mới chậm trễ lâu như vậy.” Lục Quân Đình đưa bút cho cô, “Em ký đi.”

Lâm Hi Vũ cảm thấy vô công bất thụ lộc (*),nên cô chần chừ không muốn đi ký tên.

(*) Vô công bất thụ lộc: Không có công thì không dám nhận thưởng

“Không phải đã nói là cùng nhau sống thật tốt sao?” Lục Quân Đình còn nói thêm.

Đúng là đã nói như vậy, nhưng thật sự không cần đưa cho cô những thứ này, hơn nữa đây đều là tài sản trước hôn nhân của anh mà. Nhìn chồng tài liệu dày cộp chất đống trên bàn trà, Lâm Hi Vũ cảm thấy hơi luống cuống.

Lục Quân Đình trực tiếp nắm lấy cổ tay Lâm Hi Vũ, kéo cô ngồi xuống bên cạnh rồi đặt bút vào tay cô, “Đã nói sẽ cùng nhau chung sống thật tốt mà, em ký thì anh mới an tâm được.”

Lâm Hi Vũ không hiểu việc cô ký những thứ này thì có liên quan gì đến sự an tâm của anh, chẳng qua cô nhìn đống văn kiện này cũng đủ đau đầu rồi, căn bản không có tâm tư nghĩ nhiều như vậy.

Lâm Hi Vũ mơ mơ hồ hồ ký tên rồi đóng dấu, Lục Quân Đình nhờ trợ lý sắp xếp tài liệu, rồi nhìn cô nói: “Anh đưa em đi làm nhé?”

Lâm Hi Vũ nghe xong mơ hồ gật gật đầu, “Vâng ạ.”

Sau khi lên xe Lâm Hi Vũ vẫn cảm thấy đầu óc choáng váng. Một lúc sau mới phản ứng, tự dưng trong tay cô có hàng tá bất động sản, cô thành phú bà rồi ư?

Lục Quân Đình nhìn dáng vẻ bất động của cô: “Em sao thế?”

Lâm Hi Vũ lẳng lặng quay đầu lại nhìn anh, đột nhiên trở thành phú bà, thực sự là. . . khó mà tin nổi.

Lâm Hi Vũ vừa tới câu lạc bộ không lâu thì nhận được một tin nhắn, cô cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua, là tin nhắn của Lâm Hi Càn.

Lâm Hi Càn: “Em suy nghĩ thế nào rồi?”

Lâm Hi Vũ suy tư trong chốc lát rồi nhắn lại cho anh ta, “Em sẽ không ly hôn.”

Lâm Hi Càn lập tức gọi tới, hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Lục Quân Đình lại làm gì em?”

“Anh ấy không làm gì em, mà hai chuyện kia cũng không nhất định là anh ấy làm. Thuốc tránh thai là thật hay giả cũng không chắc chắn được, không nhất định là do Lục Quân Đình đổi, cũng không thể ngoại trừ khả năng tiệm thuốc kia bán thuốc giả. Còn nữa, sau khi nhận kết quả ở bệnh viện kia, Lục Quân Đình có hỏi em có muốn đến chỗ khác kiểm tra lại hay không thì em từ chối. Bệnh viện cũng có lúc nhầm lẫn, không hẳn là do anh ấy đứng sau. Từ lúc kết hôn đến giờ, anh ấy đối xử với mẹ con em rất tốt, không hề xem em là công cụ để lợi dụng như anh nói.”

Lâm Hi Càn im lặng hồi lâu, đột nhiên cười lạnh một tiếng, chế giễu: “Không thể không thừa nhận Lục Quân Đình rất có bản lĩnh, có thể dễ dàng thay đổi cái nhìn của em về hắn như vậy.”

Lâm Hi Vũ nói: “Không nghiêm trọng như anh nghĩ đâu. Anh cũng đừng nghĩ anh ấy xấu xa như vậy, anh ấy là dạng người gì em không rõ hơn anh sao.”

“Được, nếu em đã quyết định thì anh tôn trọng lựa chọn của em. Nếu sau này em cần giúp đỡ thì cứ tìm đến anh, dù có chuyện gì xảy ra, anh vẫn luôn là anh trai em.”

Lâm Hi Vũ biết Lâm Hi Càn là thật lòng quan tâm cô, chỉ gật đầu nói: “Được rồi.”

***

Lâm Hi Càn vừa làm xong phẫu thuật xong thì có một y tá chạy đến tìm, “Bác sĩ Lâm, có người tìm anh.”

“Là bệnh nhân hẹn trước sao?”

“Không phải, anh ấy chỉ nói là một người bạn của anh, tôi đã bảo anh ấy đợi anh trong phòng làm việc rồi.”

Lâm Hi Càn gật đầu, đẩy cửa phòng làm việc ra thì thấy một người đàn ông đang đứng bên cửa sổ phòng làm việc, tay đút túi quần, trên người mặc bộ vest cao cấp, tuy thiết kế đơn giản nhưng trang nhã và sang trọng. Lúc này người đàn ông đứng đưa lưng về phía anh ta, nghe tiếng động liền chậm rãi nghiêng đầu nhìn sang, đặc biệt rất lịch sự lên tiếng chào hỏi, “Bác sĩ Hinton, xin chào.”

Văn phòng làm việc của bác sĩ được thiết kế riêng biệt, tầm mười mét vuông chỉ đủ chứa hai người, lại thêm khí tức trên người Lục Quân Đình quá mạnh khiến anh ta hô hấp không thoải mái.

Lâm Hi Càn đặt túi tài liệu trong tay lên trên bàn làm việc, anh ta biết đối diện với người đàn ông nguy hiểm này phải lập tức đề cao cảnh giác. Lâm Hi Càn cũng không muốn quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi anh: “Không biết Lục tiên sinh đến tìm đến tôi có chuyện gì?”

“Anh là anh trai kế của Hi Hi, mà tôi lại là chồng của cô ấy, tất phải có nghĩa vụ thay cô ấy đến chào hỏi anh một chút.”

Lâm Hi Càn từ chóp mũi hừ một tiếng, “Thôi đi, ở đây không có ai, anh khỏi cần diễn kịch. Có việc gì mời nói thẳng, anh tìm tôi có việc gì?”

“Kỳ thật, tôi chỉ muốn hỏi anh một câu.”

Lâm Hi Càn nhìn Lục Quân Đình thấy sắc mặt anh như thường, đôi mắt đen nhánh nhưng đáy mắt lại sâu không thấy đáy, ánh mắt như vậy không khỏi cho người ta cảm giác loại người này thâm sâu không lường được.

“Đột nhiên tiếp cận vợ tôi, đến tột cùng là anh muốn làm gì?

“Ba mẹ Hi Vũ có ơn cứu mạng tôi, tôi luôn ghi nhớ ân tình của họ nên muốn thay họ chăm sóc cô ấy, chỉ đơn giản như vậy.”

“Chăm sóc cô ấy? Anh muốn chăm sóc cô ấy hay lợi dụng cô ấy?”

Lâm Hi Càn trào phúng cười một tiếng, “Nói đến lợi dụng, so ra ai có thể vượt Lục tiên sinh anh đâu?”

Lâm Hi Càn mặc áo blouse trắng, hai tay cũng tự nhiên đặt ở trong áo khoác lặng lẽ mở khóa điện thoại, bấm nút ghi âm.

Lục Quân Đình vẻ mặt khó hiểu hỏi: “Tôi không hiểu ý anh.”

Cũng không biết anh thật sự không hiểu hay giả vờ không hiểu, Lâm Hi Càn nói thẳng: “Anh giả vờ mua thuốc tránh thai cho Hi Hi, nhưng lại cố tình đổi thuốc; giả vờ có ý tốt mang cô ấy đến bệnh viện, nhưng đã sớm thông đồng với bác sĩ lừa gạt cô ấy. Anh có nghĩ việc bắt nạt một cô gái chưa có kinh nghiệm sống như vậy là rất khốn nạn không? Tôi ngược lại rất muốn biết tại sao anh phải mất công dựng lên cái bẫy này? Muốn lợi dụng cô ấy sinh con cho anh là bởi vì cô ấy giống với mối tình đầu của anh nên anh xem cô ấy là thế thân?”

Vẻ mặt Lục Quân Đình không chút thay đổi, giọng điệu vẫn bình thản không gợn sóng, “Nói chuyện phải có chứng cứ, anh có chứng cứ chứng minh những việc này là do tôi làm sao? Nếu như không có mà anh nói dám vậy, bác sĩ Hinton không sợ tôi kiện anh tội phỉ báng?”

Lâm Hi Càn: “. . .”

Người đàn ông này đúng là một giọt nước cũng không lọt, lần trước anh ta giở trò trước mặt Hi Vũ, còn cố ý lên mặt khiêu khích mình. Bây giờ còn giả bộ trước mặt anh, không thể không thừa nhận hắn ta rất biết che giấu, không để lại bất kỳ sơ hở nào.

Lục Quân Đình nói tiếp: “Anh nói tôi lợi dụng cô ấy, nhưng lại không đưa ra chứng cứ xác thực; rồi cứ luôn miệng nói muốn chăm sóc Hi Hi, nhưng lại tìm cách chia rẽ chúng tôi. Cô ấy không cha không mẹ, tôi và con trai chính là người thân duy nhất của cô ấy. Anh không mong cô ấy có một gia đình hòa thuận thì thôi, lại còn cố tình châm ngòi ly gián. Có câu, thà hủy mười toà miếu cũng không phá một cọc cưới, anh phá vỡ hạnh phúc gia đình người khác không sợ bị ông trời khiển trách sao?”

“Tôi châm ngòi ly gián?” Lâm Hi Càn tức giận cười một tiếng, “Khắp nơi châm ngòi ly gián sợ là Lục tiên sinh a? Hôm đó chúng ta cùng nhau ăn cơm, là Lục tiên sinh cố ý chọc tức tôi, không phải cố ý để Hi Vũ hiểu lầm tôi sao?”

Lục Quân Đình đột nhiên nhìn chằm chằm anh ta, hai tay Lâm Hi Càn cầm di động vô thức nắm chặt. Không hiểu sao bị Lục Quân Đình nhìn, trái tim anh ta bỗng run lên một cái, đáy mắt anh sắc bén, giống như có thể một đường xuyên thấu hắn.

Bị ánh mắt kia nhìn khiến Lâm Hi Càn bắt đầu hoài nghi, có phải Lục Quân Đình biết anh ta đang lặng lẽ ghi âm?

Lục Quân Đình trầm mặc một hồi mới nói: “Nếu anh ngay thẳng chính trực thì sợ gì bị tôi chia rẽ, hay nói cách khác, nếu đúng là tôi châm ngòi ly gián thì việc gì ngày đó anh phải phản ứng lớn như vậy?”

Dáng vẻ vừa ăn cướp vừa la làng khiến Lâm Hi Càn tức muốn hộc máu, hắn không những trả lời kín kẽ mà ngược lại còn đâm mình một dao. Lâm Hi Càn biết có ghi âm cũng vô dụng, người đàn ông này quá thâm sâu, còn lâu hắn mới đưa đằng chuôi cho người khác nắm.

“Hôm nay anh đến đây chính là vì muốn nói với tôi những chuyện này?” Lâm Hi Càn trực tiếp hỏi

“Những chuyện này chỉ là thứ yếu.”

“Ồ? Vậy khỏi cần quanh co lòng vòng, nói thẳng mục đích của anh đi.”

“Tôi rất quan tâm đến gia đình nhỏ của mình.”

Lâm Hi Càn liếc mắt nhìn anh, thế thì sao, liên quan gì đến mình? Anh ta không thèm để ý, chờ anh nói tiếp.

“Tôi rất quan tâm Hi Vũ, cũng rất quan tâm con trai tôi.” Lục Quân Đình chậm rãi bước tới, dừng lại trước mặt anh ta, giọng điệu đột nhiên trở nên lạnh lùng, “Gia đình là ranh giới cuối cùng của tôi, ai dám động vào, kẻ đó phải chết.”

Từng câu từng chữ lạnh lùng cảnh cáo, còn cố ý nhấn mạnh từng chữ, như một nhát búa nặng nề đập vào lòng Lâm Hi Càn.

Nói xong giọng điệu anh lập tức khôi phục như thường, còn đặc biệt nhìn Lâm Hi Càn lịch sự nói: “Với tư cách là chồng của Hi Hi, anh lại là anh kế của cô ây, tôi thay cô ấy chúc anh Hinton mọi điều tốt đẹp.”

Lục Quân Đình cũng không ở lại nữa, nói xong lời này liền rời đi.

Lâm Hi Càn lấy điện thoại di động ra, lúc đầu nghĩ muốn ghi âm lời Lục Quân Đình nói rồi đưa cho Lâm Hi Vũ, ai biết người đàn ông này từ đầu đến cuối lại che giấu tốt như vậy.

Lâm Hi Càn xoa xoa lông mày, mục đích hôm nay Lục Quân Đình tới rõ ràng là để cảnh cáo hắn, từng chữ uy hiếp vẫn văng vẳng bên tai. Lâm Hi Càn rất rõ ràng, người này khó đối phó, Lâm Hi Vũ rơi vào tay hắn, quả thực chính là dê vào miệng cọp, cướp miếng thịt trên miệng hắn sợ là cũng không dễ dàng.

**

Đúng lúc vừa lĩnh lương tháng này, Lâm Hi Vũ dự định mua gì đó tặng Lục Quân Đình, dù sao lần nào anh cũng tặng quà cho cô mà chưa lần nào cô đáp lễ. Sau khi tan tầm Lâm Hi Vũ cũng không vội về nhà, hiện tại Quai Bảo có thể uống sữa bột, cô cũng không cần gấp gáp trở về cho bé bú.

Lâm Hi Vũ đi dạo một vòng ở trung tâm thương mại, cuối cùng chọn cho Lục Quân Đình một chiếc thắt lưng, loại bình thường nhưng đã hơn một vạn tệ, là loại tốt nhất cô có thể mua được.

Ăn tối xong Lục Quân Đình vào phòng làm việc, Lâm Hi Vũ cầm hộp quà đi tới. Lục Quân Đình nhìn chiếc hộp tinh mỹ cô đưa liền hỏi: “Đây là cái gì?”

“Quà tặng anh.”

Lục Quân Đình cảm thấy hứng thú, tiểu cô nương này thật sự mua quà cho anh sao?

“Gì vậy?” Anh hỏi.

“Anh mở ra xem đi.”

Lục Quân Đình mở hộp ra, bên trong là một chiếc thắt lưng da, thiết kế tuy đơn giản nhưng khá hợp với gu thẩm mĩ của anh. Xem ra trước khi mua quà cô cũng cố ý tìm hiểu một chút về sở thích của anh, cô có thể chú tâm như này không khỏi khiến anh mãn nguyện.

“Em không biết anh thích gì, liền chọn cái này.” Lần đầu mua quà cho anh, sợ anh không thích, nên ít nhiều Lâm Hi Vũ có chút thấp thỏm.

“Sao đột nhiên lại muốn tặng quà cho anh?”

“Cũng không có gì, hôm trước anh giúp em lấy lại bức thư của ba, đây xem như là lời cảm ơn.”

Lục Quân Đình nói: “Anh là chồng của em, đó là điều anh nên làm, em không cần khách khí như thế.”

Lâm Hi Vũ cũng nói: “Vậy thì… em cũng là vợ anh, em tặng quà cho anh là chuyện thường.”

Nghe được câu “Em là vợ anh” sắc mặt Lục Quân Đình hiển nhiên dịu lại, không sai, nha đầu này cuối cùng cũng nhận thức được thân phận của mình.

Lục Quân Đình gật gật đầu, “Đã như vậy, anh không khách sáo nữa.”

Lâm Hi Vũ vội nói: “Đương nhiên rồi.”

Lục Quân Đình từ trên bàn làm việc đứng dậy đi đến bên người cô, cởi bỏ thắt lưng trên người. Anh lấy chiếc thắt lưng ra, nhìn cô nói: “Giúp anh đeo lên nhé.”

Lâm Hi Vũ lấy thắt lưng ra, vòng tay qua eo anh, tìm chỗ thắt nút trên quần tây nhưng căn bản Lâm Hi Vũ không có kinh nghiệm, loay hoay mãi cũng chưa gài xong. Phần phía trước bị lệch nên cô đành phải dùng một tay cầm dây lưng, tay còn lại vòng sau lưng anh. Lúc đầu cô không có cảm giác gì, nhưng trong lúc vô tình ngẩng đầu lên, lại bắt gặp ánh mắt Lục Quân Đình đang nhìn xuống, cô lập tức nhận ra tư thế này có vẻ hơi khó coi. Lâm Hi Vũ vội vàng cúi đầu giúp anh cài nút nhưng đây là lần đầu Lâm Hi Vũ cài dây lưng, giày vò một hồi lòng bàn tay cũng bắt đầu đổ mồ hôi.

Lúc này, cô đang ngồi xổm trước mặt Lục Quân Đình, hai tay ôm eo anh, từ góc độ của Lục Quân Đình mà nói, tư thế này thực sự là có chút vi diệu. Cô nhíu mày chăm chú cài dây nhưng không được, đành nhìn anh cầu cứu, “Cái này nút thắt thế nào vậy? Em không làm được.”

Lục Quân Đình cảm giác cổ họng căng lên, hô hấp không kiềm chế mà dồn dập, anh cầm tay cô trực tiếp kéo cô lên, nói: “Em không cần thắt dây, dù sao lát nữa cũng phải cởi.”

Lâm Hi Vũ tự động diễn giải câu nói của anh thành đằng nào tí đi ngủ cũng phải cởi mà. Cho đến khi cô ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt anh nhìn mình, cô liền cảm thấy ánh mắt anh không đúng lắm, nóng rực như muốn thiêu rụi cô vậy.

“Anh Quân Đình?”

Nãy giờ vì loay hoay với chiếc thắt lưng mà lúc này trán cô đổ một tầng mồ hôi, tựa như cánh hoa thấm đẫm giọt sương, kiều diễm ướt át.

Lục Quân Đình vươn ngón tay cái lên, dùng đầu ngón tay lau mồ hôi trên trán cô, anh vô thức dùng lòng ngón tay xoa xoa.

Lâm Hi Vũ cũng sờ sờ trán mình mới phát hiện mình đổ mồ hôi, lúng túng nói: “Em đi rửa mặt.”

Nhưng cô chưa kịp quay người, người đàn ông đột nhiên chế trụ gáy cô, kéo cô về phía trước, sau đó áp môi mình lên. Hô hấp nháy mắt bị anh cướp đoạt, không chỉ nhiệt độ trên má cô, mà trái tim đang đập thình thịch của cô cũng theo đó mà leo lên.

Bất quá đây cũng không phải lần đầu tiên anh hôn cô, Lâm Hi Vũ rất nhanh liền lấy lại tinh thần, nhắm mắt lại, hai tay ôm lấy cổ anh, vụng về đáp lại. Anh ôm cô đến trước bàn làm việc, nhẹ nhàng đặt cô trên bàn mới buông môi cô ra. Lâm Hi Vũ thở gấp, gương mặt ửng đỏ, đôi mắt ánh nước hiện ra mê ly.

“Em không cần phải kìm nén bản thân, nếu muốn cứ kêu lên, được không.”

Anh đột nhiên thấp giọng nói với cô, giống như là đang dỗ dành trẻ con vậy.

Lâm Hi Vũ hoàn toàn không hiểu ý của anh, cô mờ mịt nhìn anh hỏi: “Anh muốn em kêu gì?”

“Chính là… trong lúc làm việc.”

“. . .”

Lâm Hi Vũ hiểu ý anh, khuôn mặt đỏ bừng lên, trừng mắt liếc anh giống như con thú nhỏ tức giận. Đương nhiên cô không biết đôi mắt sóng sánh như nước mùa thu của cô không hề có chút gì gọi là uy hiếp, ngược lại lại cực kì câu người.

Cô tức giận nói với anh: “Em không gọi.”

Lục Quân Đình tiếp tục dỗ cô, “Cứ tự nhiên thoải mái, đừng cố kìm nén là được.”

Cô như thế bao giờ? Còn anh, sao anh có thể nói những lời xấu hổ kia bằng giọng điệu như đang đàm phán hợp đồng vậy?

“Em không gọi, anh mà còn như vậy. . .”

Tiểu cô nương vừa thẹn vừa giận, Lục Quân Đình thấy thế, không đợi cô nói xong liền đáp ứng: “Được rồi, không gọi thì không gọi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.