Lời nói của anh nhẹ tựa ảo ảnh, Lâm Hi Vũ còn nghi ngờ mình nghe nhầm, cô hỏi lại: “Gì cơ?”
“Không có gì.”
Giọng điệu của anh trở lại bình thường, dường như câu nói “Em là của anh” kia chỉ là do cô nghe nhầm mà thôi.
“Anh Quân Đình, hình như em vừa nghe thấy anh nói em là của anh.”
“Ừm.” Anh thừa nhận rất dứt khoát, “Em là vợ anh, đương nhiên em là của anh, mà anh cũng thế, anh là của em.”
“. . .”
Lâm Hi Vũ nghe xong, thẹn phải hoảng.
“Sao vậy?”
Anh vẫn ôm cô, hơi thở ấm áp phả vào mặt cô khiến má cô phát bỏng.
“Không có gì.” Cô nghiêng đầu, không dám quay đầu nhìn anh, “Cảm giác chúng ta bây giờ giống như đang nói chuyện yêu đương vậy.”
Lục Quân Đình nói: “Chúng ta là vợ chồng, nói chuyện yêu đương có vấn đề gì sao?”
Ừ thì những lời này cũng không sai, bọn họ là vợ chồng, chuyện thân mật cũng đã làm qua, nhưng quan trọng là hai người không có tình cảm với nhau, nói những lời yêu đương này nghe vào có vẻ rất kỳ quái.
“Thế anh nói không đúng hử?”
Giữa vợ chồng thân mật một chút cũng không sao, dù sao cũng quyết định cùng nhau sống thật tốt, cho dù hiện tại không có tình cảm nhưng sau này vẫn có thể từ từ bồi đắp. Huống chi nếu không thể có loại tình cảm kia, thì làm một đôi vợ chồng coi nhau như người thân, cùng giúp đỡ lẫn nhau cũng không tệ.
Lâm Hi Vũ cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-hon-nhan-lam-moi-nhu/3384808/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.