Chương trước
Chương sau

Cố Dĩ An am hiểu nhất chính là việc lên kế hoạch, chỉ cần nhìn đối phương vài lần, tâm lý của đối phương, cô có thể đoán trúng tám chín phần; gặp chuyện cũng không luống cuống, cũng chưa từng sợ điều gì; nhưng trong chuyện tình ái, cô chỉ là một trang giấy trắng.

Đối mặt với lĩnh vực mình không am hiểu, trong mắt của cô rốt cuộc đã hiện lên sự mờ mịt hiếm thấy.

Ôn Thần đem biến hóa trong mắt cô thu vào tầm mắt, giữ chặt tay cô duỗi xuống, cách lớp áo tắm ấn lên phần đang nhô lên, "Nếu em không muốn tôi bá vương ngạnh thượng cung thì giúp tôi loát bắn ra đi."

Lòng bàn tay cách áo tắm dài bị thiêu cháy, tay Cố Dĩ An đột nhiên run lên: "Tôi không biết."

"Tôi dạy em." Giọng nói của Ôn Thần gần như là nghẹn ngào, cảm nhận được cô lùi bước, "Trừ phi em thật sự muốn tôi cho em uống loại thuốc đó."

Để tránh cô đổi ý, anh kéo dây lưng áo tắm ra, đem tay cô ấn lên nhục côn vừa nóng vừa cứng, bàn tay to bao bọc lấy tay cô, để cô nắm trong lòng bàn tay loát động lên xuống.

Đây là lần đầu tiên Ôn Thần cưỡng bách Cố Dĩ An làm chuyện này cho mình, anh không muốn nhìn vào mắt cô, sẽ khiến anh có cảm giác tội ác vì khi dễ cô; anh duỗi tay tắt đèn đi, trong phòng ngủ lập tức tối đen.

Sau khi không thấy rõ mặt nhau, trên mặt Cố Dĩ An mới hiển ra sự bài xích chân chính, không sai, đối với dương vật của đàn ông ...... Cô cực kỳ chán ghét.

Đúng là do tâm lý chán ghét, nên thân thể của cô mới có thể bài xích chuyện tình dục, cô nhắm mắt lại, cố gắng không nghĩ đến thứ nắm trong tay chính là dương vật của đàn ông.

Ôn Thần nắm tay cô nhanh chóng loát động, tuy rằng cùng là loát, nhưng được lòng bàn tay của cô bao vây lấy, cảm giác sung sướng lại mãnh liệt hơn rất nhiều, anh nhịn không được đè thấp đầu tìm môi cô, vặn mặt cô lại, nhanh chóng hôn lên.

"Ư......" Đột nhiên bị hôn khiến Cố Dĩ An hoảng sợ, bàn tay nắm dương vật của anh cũng càng siết chặt hơn, tay trái nâng lên đẩy bờ vai của anh ra, chỉ vì không muốn quá mức thân mật với anh, sau khi không thể đẩy được, cô dứt khoát há mồm dùng sức cắn môi anh.

"A......" Thật tàn nhẫn!

Trong khoang miệng tràn ngập mùi máu tươi, Ôn Thần liếm liếm môi dưới phát đau, nhịn không được trào phúng cười: "Rốt cuộc em có bao nhiêu chán ghét khi bị tôi chạm vào?"

Cố Dĩ An mở to miệng hô hấp, nhân cơ hội đẩy anh ra, sờ soạng đến công tắc mở đèn lên.

Trong phòng lập tức sáng bừng, nhìn thấy máu bên khóe miệng Ôn Thần đều chảy xuống áo tắm, "Thật xin lỗi."

Ôn Thần dùng đầu lưỡi liếm môi, hô hấp thô suyễn, không có chút thương tiếc nào mà nhéo cằm cô, từ trên cao nhìn xuống cô: "Cố Dĩ An, em chờ đó cho tôi, sớm hay muộn cũng có một ngày, tôi sẽ làm em cam tâm tình nguyện nằm dưới thân tôi, bị tôi hôn rồi thao!"

......

Hôm sau.

Trong lúc ăn cơm ở nhà ăn, Lưu Vân thỉnh thoảng ngẩng đầu đánh giá vợ chồng son ngồi ở đối diện, nhìn thấy khóe miệng con trai bị rách da, nghĩ rằng tối hôm qua thuốc thật sự có tác dụng, thừa dịp Cố Dĩ An mang bát vào phòng bếp, nhanh chóng cũng vào theo, trong ánh mắt đều là chờ đợi, bà nhỏ giọng hỏi: "Dĩ An, tối qua Ôn Thần biểu hiện thế nào?"

"......" Cố Dĩ An đặt bát xuống, khi quay đầu vừa vặn đụng phải tầm mắt của Ôn Thần, sau khi cảm nhận được ánh mắt bất mãn của anh, cô muốn ngả bài với mẹ chồng nói là thân thể của mình có vấn đề, "Mẹ, thật ra con......"

"Mẹ, mẹ ra đây một chút, con có chuyện muốn thương lượng với mẹ." Ôn Thần đoán được mẹ vào đó sẽ hỏi gì.

Lưu Vân quay đầu lại nhìn thấy trên mặt anh không vui, còn tưởng rằng thuốc kia vô dụng, sau khi ra nhà ăn, liền mở miệng an ủi: "Con trai, con đừng nhụt chí, bác sĩ Mạnh nói, uống ba ngày thuốc, nếu vẫn không có hiệu quả, sẽ cho con đi kiểm tra toàn thân, hiện tại y học rất tiên tiến, bệnh của con nhất định có thể chữa được."

Ôn Thần lúcnày giống như nuốt phải một con ruồi trong cổ họng thấy rất ghê tởm, phun không được, nuốt lại cũng không xong, "Chuyện về bệnh của con sau này rồi nói, hai ngày tới con mang Dĩ An trở về Bắc Thành một chuyến, có lẽ sẽ ở đó hơn nửa tháng."

"Trở về Bắc Thành?"

"Mẹ của Dĩ An bị bệnh phải nằm viện, con cũng vừa mới biết."

......

Cố Dĩ An cũng không biết chuyện mẹ mình bị bệnh nằm viện, bởi vì hơn một tháng trước, cô đã đem số điện thoại, WeChat của ba mẹ đều kéo đen, biết được Ôn Thần muốn mang mình trở về Bắc Thành, cô không chút che giấu sự ghét bỏ đối với gai đình kia: "Anh hiện tại chính là cây rụng tiền của bọn họ."

Ôn Thần biết bố vợ thông qua người quen để gửi tin nhắn cho anh, mục đích lộ ra chuyện mẹ vợ bị bệnh nằm viện chính là muốn Ôn thị tiếp quảngười dự án bất động sản con đang dang dở ở vùng ngoại ô Bắc Thành, "Tôi là một thương nhân, mua bán thua lỗ tuyệt đối sẽ không làm."

Nói xong, lạii tự giễu cười với cô: "Ngoại trừ em, Cố Dĩ An."

Từ túi quần lấy ra gói thuốc, rút ra một điếu chuẩn bị châm lửa, lại nghĩ đến cô không thích mùi thuốc lá......

Sau một hồi giãy giụa, anh vẫn không thể làm lơ với cô như hôm qua.

Anh bẻ gãy điếu thuốc ném vào gạt tàn, từ trên sô pha đứng lên, "Tôi đến công ty trước, em thu thập hành lý đi, tối nay chúng ta sẽ đi."

Cố Dĩ An nhìn điếu thuốc bị bẻ gãy trong gạt tàn kia, ngẩng đầu gọi anh lại: "Ôn Thần."

Mới vừa đi tới cửa, Ôn Thần dừng lại, quay đầu nhìn cô.

"Cảm ơn anh." Cố Dĩ An nhìn thẳng vào anh, ánh mắt chân thành: "Thật sự rất cảm ơn anh."

"Em, người phụ nữ này thật là......" Ôn Thần thở hắt ra, tự nhận mình thất bại: "Mỗi lần chọc tôi xong, em chỉ cần nói một câu cảm ơn là có thể khiến tôi không thể tàn nhẫn với em được."

-------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.