Những năm đầu nằm vùng trà trộn vào vũ trường, anh đã gặp qua không ít người đàn ông hạ lưu lén bỏ thuốc vào rượu cho phụ nữ uống; đối với loại hành vi này, Ôn Thần thường rất khinh bỉ.
Dùng thuốc để có được, Ôn Thần tự giễu liếm răng hàm, trong mắt đều là sự ghét bỏ đối với chính mình: "Ôn Thần, mày con mẹ nó thật đúng là cẩu!"
*
8 giờ tối về đến nhà cũ, mới vừa xuống xe Ôn Thần đã bị mẹ Lưu Vân gọi đi.
Lưu Vân bảo bảo mẫu từ trong phòng bếp mang ra một chén thuốc đã được sắc sẵn: "Bác sĩ Mạnh nói qua điện thoại, bảo con uống theo phương thuốc của ông ấy trong ba ngày xem sao, nếu vẫn không được, thì sẽ mang con đến bệnh viện làm cuộc kiểm tra toàn thân."
Ôn Thần không còn lựa chọn nào khác, dù sao cũng là mình tự đào hố, không phải tự mình nhảy xuống sao?
Anh bóp mũi uống sạch một chén thuốc lớn màu đen, trở lại toà nhà của mình, nhanh chóng từ trong tủ lạnh lấy ra một chai nước lạnh.
Cố Dĩ An nghe thấy động tĩnh, xuống lầu nhìn thấy anh đang nôn khan thống khổ, cũng đoán được một chút, "Mẹ cũng cho anh uống thuốc à?"
"......" Ôn Thần ngẩng đầu, nhìn thấy cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ khoác thêm một chiếc áo mỏng, anh nhanh chóng xua tay với cô, "Đừng xuống dưới! Trở về đi! Đêm nay em nhớ khoá kỹ cửa, tôi có gõ cửa cũng không được mở!"
Bởi vì từ nhà ăn đi tới đây, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-danh-nghia-hon-nhan-can-bo-cap-cao-/3619820/chuong-5.html