Lâm Thiển hơi ngạc nhiên, lời 3nói này thế mà lại thốt ra từ2 miệng Cố Thành Kiêu.
Anh là kiểu đàn ông mẫu mực,4 là thánh nhân, là hóa thân c0ủa chính nghĩa, ok? Sao lại có thể có suy nghĩ hủy hoại tam quan như đàn ông hạ lưu thế này?
“Chậc chậc chậc, hóa ra từ trước tới giờ em luôn đánh giá cao anh, không ngờ anh cũng có suy nghĩ này.” Cố Thành Kiêu cau mày, “Gì chứ, anh nói Sở Mặc Phong mà.” “Thế Sở Mặc Phong có làm vậy không?” “Cái đó thì không.” “Vậy nên, câu “tự dâng tới miệng, không ăn thì phí” có phải là lời độc thoại nội tâm của anh không? Anh bớt dùng tư tưởng bẩn thỉu của mình để phỏng đoán Sở Mặc Phong đi.
Cậu ấy vẫn là một thiếu niên trong sáng.” “...
Em thiên vị nó như thế là anh ghen đấy nhé.” Nói rồi Cố Thành Kiêu liền dang tay đi qua.
“Này này!” Lâm Thiển dùng ngón tay chỉ vào ngực anh, “Quân tử động khẩu không động thủ, có gì thì nói đàng hoàng, đừng động tay động chân.” Trò đùa này chẳng vui gì cả, chẳng những không bôi nhọ được Sở Mặc Phong, ngược lại còn khiến bản thân anh mắc kẹt.
Vậy nên, tuyệt đối không nên làm chuyện thiết người lại mình, vì thường sẽ hại người hại mình, “Anh sai rồi, là anh không lựa lời mà nói.
Anh cố tình bôi nhọ Sở Mặc Phong.
Anh cam đoan với lãnh đạo, lời vừa rồi tuyệt đối là anh nói đùa thôi, không phải suy nghĩ trong lòng.
Anh lấy gu thẩm mỹ cả đời anh ra để thể, anh tuyệt đối không có suy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/854167/chuong-955.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.