Lâm Húc đã nói rất rõ ràng. Ông cố ý làm rõ là ông chỉ 3muốn gặp Lâm Duy Nhất, chứ không muốn gặp Dung Tử Khâm. Ông đã từng bỏ rơi vợ và con gái vì bà ta và vì ham muốn cá 5nhân của bản thân, để rồi bị bạn bè xa lánh, đành phải rời khỏ4i quê hương, ở rể gia đình khác. Tình cảm vợ chồng suố0t hai mươi năm, hai mươi năm gian khổ phần đấu, ông đã lập nên vương quốc Dung thị cho nhà họ Dung. Thế nhưng, ông đã từng yêu bà ta nhường nào thì bây giờ ông hận bà ta nhường ấy. Ai nói thật sự không thèm để ý là không hận? Ai nói thật sự không yêu là không hận? Không hề, nếu Lâm Húc chỉ còn lại hơi thở cuối cùng, ông vẫn sẽ còn hận Dung Tử Khâm. Hạng người đó, dù pháp luật có trừng trị thì cũng khó có thể làm tiêu tan mối hận trong lòng ông. Thù giết cha không đội trời chung, há ông lại không hận? Cả đời này ông cũng không muốn gặp lại Dung Tử Khâm. Ông sợ ông sẽ không kiềm chế được mà giết bà ta. Nhất là sau khi Cố Thành Kiêu báo với ông về những khủng hoảng liên quan tới Dung thị. Ông và Cố Thành Kiêu suy đoán giống nhau, nhất định là Dung Tử Khâm sẽ hạ mình đi cầu xin ông, dù trong lòng bà ta cũng hận ông đến thấu xương. “Duy Nhất à, ba nói này, con mãi mãi là con gái của ba. Con gặp khó khăn, ba có táng gia bại sản cũng sẽ giúp đỡ con. Trong lòng ba, con và Thiển Thiển đều quan trọng như nhau. Nhưng, nếu con dính đến mẹ con, thì đó lại là chuyện khác.” Dù cách điện thoại, Lâm Duy Nhất vẫn có thể cảm nhận được sự cảnh cáo trong lời nói của Lâm Húc. Phải nói rằng, cả người cô ta lập tức ớn lạnh. “Con hiểu không Duy Nhất: Con đã lớn rồi, hơn nữa còn từng tự mình trải nghiệm. Ba và mẹ con đi tới bước đường này, ai đúng ai sai, hẳn là con đã có phán đoán của mình.” Lâm Duy Nhất không dám nói thêm gì nữa, e ngại đáp lại: “Vâng ạ.” Cúp máy, trong lòng Lâm Húc rất bình tĩnh. Ông sẽ không để Dung Tử Khâm làm ảnh hưởng đến cuộc sống yên ổn hiện giờ của mình. Ông trò chuyện việc nhà như giải thích với Hà Hâm: “Là Duy Nhất gọi, mẹ nó ra tù rồi, muốn gặp mặt tôi, nhưng tôi thấy không cần phải như thế? Hà Hâm tỏ ra xấu hổ. Lúc này, bà thấy may mắn vì mình vẫn chưa thể nói chuyện được. Lúc này, một cơn gió mát thổi vào mặt bà, cành liễu rũ bên hồ đung đưa theo gió. Cành liễu đó rất dài, đã sắp chạm tới mặt nước. Gió thổi qua, cành liễu đung đưa làm trò cho ngỗng bên hồ. Ngỗng vươn cổ, không ngừng mổ cành liễu. Lâm Húc đang muốn nói sang chuyện khác, nhìn thấy cảnh này, ông liền chỉ tay, “Nhìn bên kia kìa, bà thấy ngỗng có thể ăn lá cây được không?” Hà Hâm lắc đầu mỉm cười, cười khanh khách không thôi vì cách chuyển chủ đề vụng về của ông. Cùng lúc đó, biết được Lâm Húc từ chối gặp mình, Dung Tử Khâm nổi trận lôi đình, bực bội ném đồ trong nhà, thấy cái gì là ném cái đó. “Ông được lắm Lâm Húc, không nhận người thân đúng không? Dù gì tôi và ông cũng là vợ chồng hai mươi năm, ông đối xử với tôi như vậy không sợ gặp báo ứng sao?” Lâm Duy Nhất đứng bên cạnh, muốn bước lên ngăn cản nhưng lại sợ gặp họa, chỉ lựa lời khuyên bảo, “Mẹ, mẹ tuyệt đối đừng nói chuyện báo ứng, con sợ sấm sét sẽ giáng xuống đầu chúng ta.” “Con nói gì!”. “Quyết định của ba ngay cả con cũng có thể nghĩ ra được, chẳng lẽ mẹ không nghĩ ra sao?” Dung Tử Khâm hừ lạnh, “À, lúc ly hôn, ông ta thoải mái đồng ý ra khỏi nhà mà không mang theo thứ gì, ai biết được cuộc khủng hoảng bây giờ có phải do ông ta đứng sau thao túng hay không? Giang sơn của Dung thị là do ông ta gây dựng. Ông ta nói không cần là không cần sao? Là mẹ suy nghĩ quá ngây thơ. Ông ta sẽ không buông tha cho mẹ” Lâm Duy Nhất không thể tưởng tượng được mẹ mình chịu khổ gì trong tù mà khiến bà thay đổi nhiều như thế, bất kể là tính tình hay là bề ngoài, tất cả đều thay đổi. Bây giờ Dung Tử Khâm đã không còn dáng vẻ khoan thai quý phái của quý phu nhân như trước đây nữa. Cơm nước trong tù quá tốt, làm việc và nghỉ ngơi lại quy luật, nó khiến bà ta béo lên, lại thêm dáng vẻ chửi như tát nước của bà ta, rõ ràng trông như một người đàn bà trung niên không nói đạo lý. Lâm Duy Nhất nhìn mà sợ. “Chú của con là một tên cướp, nhân lúc mẹ không ở đây đã ra tay với một cô gái như con, thừa nước đục thả câu, khinh người quá đáng!” “Mẹ, thay vì ở đây cầu xin ba, chi bằng chúng ta về Úc trước đi. Chỉ cần mẹ về, chú và anh sẽ không dám làm loạn.” “Bọn họ không dám làm loạn đâu. Nếu có ba con chống lưng thì lại là chuyện khác.” “Không thể nào, ba không cần phải làm như thế. Nếu ba muốn đối phó với Dung thị thì Dung thị đã tiêu tăng từ lâu rồi. Nếu ba muốn đối phó với mẹ thì mẹ cũng không được ra tù sớm thế này đâu.” Ánh mắt Dung Tử Khâm nghiêm khắc, bà ta hỏi ngược lại: “Duy Nhất, con có ý gì? Con chế mẹ ngồi tù chưa đủ lâu ư?” “Không không không, mẹ, con tuyệt đối không có ý đó! Chỉ là con đang nghĩ, chúng ta vẫn không nên chọc vào ba. Hai người đã ly hôn rồi, náo loạn tiếp đều không tốt cho cả hai. Huống hồ, đây là thành phố B, là địa bàn của bọn họ, chúng ta vẫn nên về Úc sớm thôi.” Câu cuối cùng đã thuyết phục được Dung Tử Khâm. Từ khi theo Lâm Húc từ Úc đến thành phố B, đã nhiều năm rồi bà ta không về Úc. Trước đây, Lâm Húc muốn về nước lập nghiệp lại lần nữa, để lấy lòng, bà ta công khai ủng hộ ông, những kết quả lại là chỉ trong khoảng mấy năm ngắn ngủi, bà ta gần như đã mất tất cả. Bà ta mất một người chồng tài giỏi, mất một gia đình viên mãn, thậm chí suýt mất cả Dung thị mà ba bà ta để lại. Nghĩ đến đây, bà ta đột nhiên ngã ngồi xuống đất, gào khóc. Lâm Duy Nhất: “...” Dung Tử Khâm đã kìm nén quá lâu rồi. Bà ta bơ vơ trong tù, đến cả con gái cũng không tới thăm bà ta. Lâm Húc còn định ra tòa ly hôn, nhiều lần bà ta chỉ muốn cắn lưỡi tự tử. Khó khăn lắm mới chịu đựng được cho đến khi ra tù, nhưng nghe Dung thị đổi chủ, lại còn gặp khủng hoảng tài chính, bà ta thật sự đau lòng không thôi. “Mẹ, mẹ đừng như vậy...” “Dung thị là sản nghiệp của ông ngoại để lại cho mẹ, bọn súc sinh đó nói cướp là cướp, còn có pháp luật không? Khi còn sống, ông ngoại con đối xử với bọn họ không tệ, một đám ăn cháo đá bát!” Lâm Duy Nhất ngồi xổm xuống nắm chặt lấy tay bà ta, kiên nhẫn khuyên nhủ: “Mẹ, hãy nhớ lại xem, chú chiếm lấy Dung thị cũng như chúng ta chiếm lấy Phong Việt trước đây vậy.” “Con nói gì...” Dung Tử Khâm hất tay Lâm Duy Nhất ra, “Phong Việt là của Dung thị, nếu không nhờ Dung thị, Lâm Húc lấy vốn liếng ở đâu ra? Ông ta dùng tiền của Dung thị để sáng lập nên Phong Việt, vậy không phải Phong Việt cũng là của chúng ta sao?” Lâm Duy Nhất cũng khóc nức nở, lắc đầu nói: “Mẹ, mẹ tỉnh lại đi, Phong Việt là ba cho Lâm Thiển, không phải cho chúng ta!” Dung Tử Khâm càng cảm thấy không cam lòng, “Là mẹ quá dễ ức hiếp, nên ai cũng muốn lóc thịt uống máu của mẹ. Ba con như thế, chú và anh con cũng như thế!” “Mẹ, chúng ta về thôi, về giành lại ngay lập tức.” “Duy Nhất, con nghĩ thật đơn giản, nào có thể giành lại dễ dàng như vậy, nhất định bọn họ đã chuẩn bị kĩ càng rồi.” “Ba đã nói cho con biết cách trị chú rồi. Chủ có qua lại với tội phạm buôn lậu ở hải cảng, chỉ cần chúng ta thuê thám tử tư đào sâu, nhất định sẽ có thể tìm được chứng cứ. Đến lúc đó, chỉ cần báo cảnh sát là chú tiêu đời. Còn mấy người anh họ kia đều mềm nắn rắn buông, chỉ cần chú hơi nghiêng ngả, chỉ cần chúng ta đủ kiên cường, bọn họ sẽ không biết làm thế nào.” “Con... con nói thật chứ?” “Vâng, dù mẹ nghĩ thế nào, dù ân oán giữa mẹ và ba ra sao, con chỉ biết là ba sẽ không gạt con, càng không hại con.” Dụng Tử Khâm suy nghĩ một lát, bỗng chống người đứng dậy, “Vậy đặt vé máy bay đi, chúng ta trở về.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]