Hai người nắm tay nhau khiêu vũ, ánh mắt sáng tỏ của Lâm Duy Nhất tràn ngập tính xâm lược, c3òn Sở Mặc Phong lúc nào cũng né tránh và né tránh, thậm chí cậu còn không biết nên để tay ở2 đâu mới hợp, đành ôm cô ta cách 1 lớp không khí.
Lâm Duy Nhất thoa một ít phân mật5 lên cơ thể.
Dưới ánh đèn, có thể thấy được mỗi tấc da của cô ta lấp lánh kim tuyến4 ở khoảng cách gần, còn tỏa hương thơm.
Lâm Duy Nhất đã tốn rất nhiều công sức cho 0cuộc hẹn này.
“Mấy năm nay anh có ổn không?” Sở Mặc Phong sững người, đây là hình thức bắt đầu ôn lại chuyện xưa sao? “Rất ổn.” “Là về sự nghiệp, hay là về tình cảm cá nhân?” Sở Mặc Phong biết đây là cái bẫy, bèn trả lời cô ta theo kiểu tránh nặng tìm nhẹ: “Tôi lấy sự nghiệp làm trọng.
Mấy năm nay bôn ba khắp thế giới, học hành nhiều năm như vậy không thể để uổng công, dù sao cũng phải cống hiến chút gì đó cho dòng họ, công ty và xã hội.”
Em biết hai năm qua Sở thị phát triển rất nhanh.
Em thường xuyên nhìn thấy tên của chú trên tạp chí thương mại.
Em biết trong đó nhất định có sự góp sức của anh.” “Đó là sự cố gắng của ba tôi, tôi không dám tranh công.
Tôi chỉ phụ trách một phần nhỏ mà thôi.” “Anh khiêm tốn quá, vẫn như trước đây.”
“Có điều, anh nói nhiều hơn rồi, không như ngày xưa, từ sáng tới tối, số từ anh nói với em chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.” “Cô nói quá rồi, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/854165/chuong-953.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.