“Với tôi, Lâm Húc là người xa l3ạ, có gặp người xa lạ hay khôn2g tôi cũng chẳng sao cả.
<5br>Tôi chỉ muốn gặp Sở Mặc Pho4ng mà thôi.”
“Tôi cho 0chị biết, tôi vì muốn gặp Sở Mặc Phong nên mới đồng ý gặp Lâm Húc.
Chị có gan thì đi bảo Sở Mặc Phong đừng gặp tôi đi.
Ha, anh ấy vì thím hai thân yêu của mình mà không ngại chui đầu vào lưới của bạn gái cũ.
Không biết sau khi chú Hai của anh ấy biết được sẽ phản ứng thế nào nhỉ?” Lâm Thiển không ngừng nhớ lại và suy nghĩ về những lời đó.
Với sự hiểu biết của cô về Lâm Duy Nhất, cô nghĩ Lâm Duy Nhất chỉ nói cho sướng miệng, nhưng bây giờ nhớ lại, cô đã đánh giá thấp Lâm Duy Nhất rồi.
Xem ra, trong hai năm sống một mình, Lâm Duy Nhất đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Lâm Thiển nhanh chóng gọi điện cho Sở Mặc Phong, nhưng lướt danh bạ một hồi vẫn không tìm thấy tên của Sở Mặc Phong, cô cũng không thuộc số điện thoại của cậu.
Alo, Cố Thành Kiêu, anh đang ở đâu?” Người đầu tiên Lâm Thiển nghĩ đến là Cố Thành Kiêu, anh là người cô tin tưởng nhất.
“Còn mười phút nữa là về đến nhà.” Cố Thành Kiêu nhoẻn miệng cười: “Sao lại nôn nóng nhớ anh vậy chứ? Kiềm chế một chút không được sao?” Lâm Thiển có thể tưởng tượng được vẻ mặt đắc ý của anh qua điện thoại.
Cô nghiêm túc nói: “Anh đừng hỏi gì cả, đi tìm Sở Mặc Phong trước đi.
Dù cậu ấy ở đâu cũng nhất định phải tìm được cậu ấy.”
“Sao vậy?” “Một lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/854164/chuong-952.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.