Năm nay rất đặc biệt, là năm đầu tiên mà Lâm Thiển 3và Cổ Thành Kiều cùng ăn Tết ở nước ngoài xa nhà c2ả ngàn dặm
Ngoại trừ nhớ người thân ở nhà, 5nhất là hai đứa bé, còn lại những chuyện khác đều 4ổn.
Bà Phó ăn với một ít, sau đó lấy hộp 0giữ nhiệt đựng một ít sủi cảo, nói là muốn mang qua cho Tiến sĩ Phó
“Đám thanh niên các cháu cứ chơi vui vẻ nhé, dì đến bệnh viện một chuyến, lão Phó thích ăn sủi cảo nhất, mất tích cả năm nay chẳng được ăn miếng nào, dì mang tới cho ông ấy đã.” Tống Cảnh Du nghe xong, lại đựng thêm một ít nữa, “Di à, vậy dì tiện đường mang cho lão Ninh của bọn cháu một ít luôn nhé, cậu ta cũng thích ăn.” “Lão Ninh gì chứ, quân y Ninh còn trẻ tuổi đẹp trai vậy cơ mà, không thể gọi là lão được, gọi người ta như vậy già lắm.” Tổng Cảnh Du bật cười, “Ha ha, dì không biết đấy thôi, thật ra lão Ninh lớn tuổi rồi, chỉ là cậu ta chăm sóc bản thân tốt, sản phẩm chăm sóc da cậu ta tự nghiên cứu ra có công hiệu tuyệt vời mà thôi.” “Thật à?” “Cậu ta thường xuyên lấy mặt mình làm thí nghiệm, tiêm chỗ này một mũi, chỗ kia một mũi
Nếu nhìn kĩ, dì còn có thể thấy được lỗ kim trên mặt cậu ta đó.”
“Hả?”
Lâm Thiển không nghe nổi nữa, “Đội trưởng Tống, anh lấy quân y Ninh ra làm trò đùa như thế là không tốt đâu, dì ấy sẽ tưởng thật đấy
Dì à, dì đừng nghe anh ấy nói lung tung, tuổi của quân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/854142/chuong-930.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.