Là Viễn đã say, cứ tự nói: “Tửu lượng của ba cháu kém thật, kém x3a chú, ít nhất chú còn có thể đi thẳng, còn ông ấy chỉ có thể ng2ồi.”
Lâm Thiển: “..
Chú Hà, hai người đã uống b5ao nhiêu rồi?” “Không nhiều không nhiều, chưa đến năm lít rưỡi n4ữa.” “...” Như thế là quá nhiều rồi, “Hai người đang ở đâu, uống0 suốt đêm sao?” “Ở chỗ ba cháu ấy, không sao không sao, uống nhiều hơn cũng không sao, say thì nằm ở đây luôn.”
“Bọn chú vui quên cả thời gian, nói về vài kinh nghiệm của mình trong những năm qua, haiz, ai cũng khó khăn...” Lâm Thiển không xen vào được, chỉ có thể lắng nghe
Lúc này, Lâm Húc ở bên cạnh nhắc nhở, “Anh à, nói chuyện chính đi.” “Ôi, chỉ lo nói nhảm, quên nói chuyện chính” Hà Viễn chỉnh lại giọng mình, trịnh trọng nói: “Thiển Thiển, Cảnh Hành đang ở chung với bọn cháu sao?” “Vâng ạ, bọn cháu đang ăn tất niên.” Lâm Thiển lấy làm lạ, sao Hà Viễn lại gọi cô là “Thiển Thiển”, “Thiển Thiển” chỉ có Cố Thành Kiều và ba mẹ mới được gọi thối
“Tốt lắm tốt lắm, bảo Cảnh Hành cũng nghe luôn đi.” “Anh ấy có thể nghe được mà, chú nói đi chú Hà.” “Bọn cháu nghe cho kĩ đây, Thiển Thiển, Thiển Thiển, cháu nhất định phải nghe cho kĩ, đảm bảo sẽ dọa bọn cháu giật mình.” “Được, chú nói đi ạ.” Đừng có thừa nước đục thả câu được không? Hà Viễn hắng giọng, “Thiển Thiển, ha ha ha ha, chú là bác của cháu, bác ruột.” “Hả?” Không chỉ Lâm Thiển, mà những người đang ngồi đây đều nghe không hiểu
Trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/854143/chuong-931.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.