*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Mèo con, tao chỉ có thể làm như vậy cho mày
Hi vọng mày không chê, mong mày được yên nghỉ” An táng mèo rừng xong, Phó Bạch Tuyết lại nhìn về hướng đám người rời đi, cuối tầm mắt là một khoảng tối tăm, chẳng thấy được gì, chắc là bọn chúng đã đi xa rồi
Thể là cô cẩn thận dò3dẫm trở lại hang động
Đổng lửa lại bùng lên lần nữa
Cô nhấc phiến lá lớn đắp trên mặt Trác Việt ra
Anh vẫn còn hôn mê, toàn thân đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt
Cô kiểm tra vết thương trên vai trái anh, vì không phải băng bằng băng gạc nên cô không thể nhìn ra được gì
Bây giờ, cô vô cùng rầu rĩ vì mình học hành chẳng ra làm sao
Trong tình huống Trác Việt không hề có bất kỳ phương pháp khử trùng nào, việc lấy đạn bằng tay không rất dễ khiến vết thương bị nhiễm trùng
Nếu như nói lấy đạn ra là dựa vào sự can đảm và mạnh mẽ của anh ta, vậy nhiễm trùng chẳng dựa vào cái gì cả,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/854109/chuong-897.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.