Cố Thành Kiêu: “Khụ khụ... Đúng là rất giỏi, được đại học B đặc biệt tuyển chọn, hẳn là điểm thi đại học rất cao.”
Tào Tuệ Hân đầy vẻ kiêu ngạo“Đúng vậy, nếu không cộng điểm thể dục nhịp điệu, Diệu Diệu vẫn có thể thi đỗ chuyên ngành bào chế dược của đại học B. Diệu Diệu rất cần cù tự giác trong học tập, trước giờ chị chẳng phải bận tâm điều gì.”
Từ đầu đến cuối Diệu Diệu vẫn luôn mỉm cười, ngoan ngoãn khéo léo ngồi bên cạnh Tào Tuệ Hân. Người lớn khen cô ta, cô ta cũng chỉ thẹn thùng đỏ mặt thôi.
Diệp Thiến Như nhìn Diệu Diệu, càng nhìn càng thích: “Năm ấy ba mẹ vừa đến Hải Nam, Diệu Diệu vẫn còn học cấp ba. Chớp mắt một cái mà con bé đã lên đại học rồi, nhanh thật.” Tào Tuệ Hân: “Đúng vậy, cháu vẫn còn nhớ lúc Thành Kiêu là một thiếu niên mười mấy tuổi, thoắt một cái mà đã lớn như vậy.” Diệp Thiển Như: “Lúc hai bác tới Hải Nam, các cháu đối xử với hai bác rất tốt. Bây giờ Diệu Diệu đến thành phố B, chúng ta cũng sẽ yêu thương Diệu Diệu như con gái. Diệu Diệu, cháu có chuyện thì cứ tìm Thành Kiều, không cần ngại.” Tào Tuệ Hân: “Diệu Diệu rất hay e thẹn, chị đây thay nó cảm ơn Thành Kiêu trước.” Cố Thành Kiêu còn chưa đáp lời, Diệp Thiên Như đã chủ động nói: “Không cần khách sáo, chúng ta cũng xem như người một nhà rồi.”
Vốn dĩ Tào Tuệ Hân và Diệu Diệu còn muốn ở lại ăn cơm, nhưng bỗng nhiên Diệu Diệu nhớ đến chuyện gì đó, thế là cô ta sốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/853709/chuong-497.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.