Nam thắng chất phác, chỉ có thể nghĩ được như thế.
Còn vì suy nghĩ đó mà Cố Thành Kiêu đắc ý. Mỗi ngày anh đều lượn lờ trước mặt cô nên cô thấy phiền, nay đột nhiên biến mất nguyên ngày, có lẽ cô đã bắt đầu nhớ anh. Chẳng phải đây là tín hiệu tốt sao? Ha ha ha!
Cố Thành Kiêu nhìn Lâm Thiển bận rộn đi tới đi lui. Anh cảm thấy lo cho bả vai cô nên cứ đi lẽo đẽo theo sau: “Ai da, em có thể ngồi yên hay không, lỡ như động vết thương thì phải làm sao?”
Lâm Thiển bất chợt quay đầu, trịnh trọng khước từ: “Vết thương của tôi đã khá rồi, có thể tự lo chuyện nhà, sau này không cần làm phiền anh nữa.”
“?” Cố Thành Kiêu nghệt mặt ra.
“Tôi có thể tự nấu cơm, cũng có thể tự chăm sóc con cái, không cần anh lo.”
“Bác sĩ nói em cần phải nghỉ ngơi hai tháng...” “Bác sĩ cũng nói, chỉ cần hoạt động trong phạm vi cho phép, không ảnh hưởng đến sinh hoạt bình thường.”
“Em có thể nấu cơm, vậy còn chuyện đưa đón hai đứa trẻ thì sao?” “Đường không xa, đi chậm là được.”
Không khí có vẻ căng thẳng, Cố Thành Kiêu cảm giác dường như Lâm Thiển đang tức giận, nhưng anh chẳng biết vì sao, “Em vì anh mới bị thương, dù thế nào anh cũng phải chịu trách nhiệm.”
“Anh thanh toán tiền thuốc men, còn chăm sóc chúng tôi một tuần, vậy đã đủ rồi, cảm ơn.”
“...” Chưa đủ, anh còn muốn chăm sóc em và con cả đời!
Cố Thành Kiêu nhìn ra cô tức giận thật. Anh cảm thấy rất buồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/853710/chuong-498.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.