Người con trai giống như cơn gió năm ấy nay đã trở thành một cơn lốc, đường hoàng nghênh ngang
xuất hiện trước mặt Lâm Thiển. “Sao mặt giống như gặp ma thể? Không biết tôi à?” “Khụ khụ, biết chứ, là cháu trai lớn đây mà.” Sở Mặc Phong tức giận, trừng mắt, cách một lớp kính râm liếc có một cái. Cậu ta nghiêng đầu nói: “Lên xe.” “Ê này, khoan đã.” Lâm Thiển tò mò hỏi: “Sao cậu biết tôi phải tới nhà ba tôi?”
“Chú Lâm nói tôi biết.”
“Sao hai người biết nhau?”
Sở Mặc Phong hơi cúi thấp đầu, nhìn cô từ khoảng hở của kính râm, thốt ra một câu khiến cô dở khóc dở cười. “Cậu yên tâm, tôi vẫn cặp bồ với con gái như thường, không có hứng thú với ba cậu đâu.”
Sở Mặc Phong xoay người đi về phía chiếc xe siêu cấp. Đi được vài bước thì cậu ta nhận ra Lâm Thiển không đi theo. Cậu ta không thể làm gì khác hơn là đành quay trở lại, nói: “Không tin thì hỏi ba cậu đi.”
Cậu ta vừa dứt lời thì Lâm Thiển đã lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Húc chứng thực. Quả nhiên cô không làm cậu thất vọng. Cậu ta tức giận nghiến răng kèn kẹt. Dù gì cũng là bạn học nhiều năm, vậy mà cô chẳng có chút tín nhiệm nào cả!
Lúc Lâm Thiển gọi điện thoại còn cố ý tránh né cậu ta, làm cậu ta tức đến sôi gan, lửa giận như cắn nuốt trái
tim.
“À, thì ra là vậy... Được rồi, được rồi, con biết rồi.” Lâm Thiển nói chuyện điện thoại xong thì đi tới, giành quyền chất vấn trước: “Thì ra Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/853444/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.