Chương trước
Chương sau
Vẻ mặt Sở Mặc Phong cứng đờ, giận dữ trừng mắt với cô: “Thím Hai giải thích rõ ràng quá nhỉ?” “Đúng vậy, phải nói rõ ràng ra chứ, kéo dì hiểu lầm”.
Bản tính Dung Tử Khâm đa nghi, có thể do bản thân là kẻ từng trải cho nên rất cảnh giác trong chuyện này.
Bà ta vừa nghe Lâm Thiến giới thiệu mối quan hệ thì vẻ mặt khẩn trương lập tức giãn ra. Nếu đã có quan hệ này thì không sợ Lâm Thiển phá đám nữa.
Bà ta cười nói: “À thì ra hai người là họ hàng. Vậy sau này Tiểu Phong và Duy Nhất kết hôn thì chúng ta coi như thân càng thêm thân rồi.”
Lâm Duy Nhất thẹn thùng, nở nụ cười, giả vờ giận dỗi nói: “Mẹ, mẹ nói gì vậy. Ai thèm gả cho anh ấy?”
Dung Tử Khâm lắc đầu cười, nói: “Con ấy, tìm được bạn trai như Tiểu Phong thì phải biết cảm tạ ông trời đi.”
“Mẹ à, mẹ...” Lâm Duy Nhất xấu hổ đến đỏ mặt. Cô ta xoay người giậm chân, trốn sau lưng Sở Mặc Phong. Nửa người Lâm Duy Nhất đều dựa hết vào lưng Sở Mặc Phong, mặt dán vào lưng cậu.
Dung Tử Khâm và Lâm Húc nhìn nhau cười. Dĩ nhiên chỉ có ba mẹ hiểu con gái nhất, biết Duy Nhất chỉ đang thẹn thùng mà thôi.
Chắc hẳn con gái bọn họ rất thích người con trai này, thế nên mới ngại ngùng như vậy.
Sở Mặc Phong cũng ngượng ngùng. Trước mặt phụ huynh, đặc biệt là trước mặt Lâm Thiển, cậu không muốn có hành động quá thân mật với Lâm Duy Nhất.
Thực tế bọn họ chỉ mới bắt đầu hẹn hò thôi, nói trắng ra là chỉ mới nắm tay có một lần. “Dì, dì... dì nói còn sớm quá.” Cậu khẩn trương.
Dung Tử Khâm cười trêu chọc: “Nhìn hai đứa kìa, dù chỉ mới nói một cái mà hai đứa đã thích đến đỏ mặt y chang nhau rồi.”
Sở Mặc Phong cười cười, càng ngại ngùng thêm. Lâm Duy Nhất núp hẳn sau lưng cậu, chẳng dám ló đầu ra.
“Tiểu Phong, tuy rằng chúng ta mới gặp mặt một lần nhưng dì đã có nghe kể về cháu rồi. Lâm Duy Nhất nhà dì vẫn thường nhắc đến cháu, còn bảo cháu giỏi cái này, giỏi cái kia. Trong lòng dì nghĩ, làm gì có người con trai nào giỏi đến vậy, chẳng qua là người tình trong mắt hóa Tây Thi thôi. Nhưng hôm nay gặp mặt, dì cảm thấy cháu còn ưu tú hơn những gì Duy Nhất đã kể nữa.”
Sở Mặc Phong lễ phép nở nụ cười, nói: “Cám ơn dì đã khen! Thật ra cháu cũng bình thường thôi.”
“Không đâu! Dì đã gặp nhiều người rồi, không thể nhìn lầm được. Cháu là một người con trai tốt, dì rất hi vọng cháu và Duy Nhất quen nhau. Em nó ngang bướng, cáu kỉnh, dì mong là cháu sẽ rộng lượng bao dung với em nó hơn một chút. Hi vọng tương lai chúng ta có thể trở thành người một nhà.”
Sở Mặc Phong cười lúng túng. Mới lần đầu tiên gặp mặt thôi, cậu chẳng thể hứa hẹn gì cả. Lâm Húc cũng cảm thấy quá gấp gáp, vội kéo vợ về, nói: “Ôi trời, chuyện này phải để tự bọn trẻ nói. Bà làm vậy sẽ tạo áp lực cho Tiểu Phong, dọa nó sợ bây giờ.”
“Rồi rồi rồi, tôi không xen vào chuyện của bọn trẻ nữa. Duy Nhất à, con đừng có ngang bướng quá đấy!” Lâm Duy Nhất ló đầu ra khỏi lưng Sở Mặc Phong. Hai má cô nàng đỏ ửng, khẽ đáp ngắn gọn: “Con biết rồi.” Thấy bọn họ cười, Lâm Thiển cũng miễn cưỡng cười theo. Lâm Húc đi đến trước mặt Lâm Thiên, quan sát cô từ trên xuống dưới: “Đã khỏe hẳn chưa?” “Dạ, không sao rồi. Kết quả kiểm tra đều tốt hết.”
“Vậy tốt rồi. Nghe nói con xảy ra chuyện ở Đại Thanh Sơn, suýt nữa tim ba rớt ra ngoài luôn.” Lâm Thiển lộ ra nụ cười ngọt ngào, nói: “Bây giờ không phải lo gì nữa.” Lâm Húc gật đầu, than thở: “Ừ, các con ở ngoài khỏe mạnh thì ba ở nhà mới có thể an tâm.”
Vốn dĩ trong lòng Lâm Thiển rất buồn bực vì Dung Tử Khâm và Lâm Duy Nhất đều không chào đón mình, thậm chí còn không để cô vào mắt. Nhưng những lời ba nói lại khiến sự khó chịu trong lòng cô tan thành mây khói.
Không sao, chỉ cần ba vui là được. Ăn xong cơm trưa, Lâm Thiên chuẩn bị rời đi: “Ba, dì, con về trước.” Sở Mặc Phong nói: “Vậy cháu cũng về, thuận đường đưa thím về luôn.” “Cậu tiện sao?” “Có gì mà tiện với không tiện, dù sao lúc trở về cũng bị lệch múi giờ, thím nghĩ tôi mình đồng da sắt à?”
“Vậy làm phiền cậu rồi.” Cô không có lý do từ chối. Lâm Duy Nhất không muốn rời xa Sở Mặc Phong, cho dù chỉ là một giây. Nhưng bây giờ cậu ta phải trở về, cô nàng không thể cản được. Ngoài cửa, cô ta kéo tay cậu, lưu luyến nói: “Đến nhà thì gọi cho em.”
Sở Mặc Phong rút tay ra, đáp cho có: “Được rồi.” Cậu ta không quen kiểu thân mật này, đặc biệt là trước mặt người khác. Lâm Thiển thức thời nói: “Tôi lên xe trước.” Lâm Duy Nhất thấy Lâm Thiển đã lên xe thì liền tung tăng chạy lên trước mặt Sở Mặc Phong. “Anh lại đây, lại đây.” Cô ta vẫy tay gọi: “Ai da, lại đây một chút thôi.”
Sở Mặc Phong khó hiểu, ngơ ngác ngập ngừng bước lên trước một bước.
Bỗng nhiên Lâm Duy Nhất kéo cổ cậu, kiễng mũi chân, hôn lên má cậu một cái. Nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước.
Sở Mặc Phong: “...”
Lâm Thiển ở trong xe vô tình nhìn thấy cảnh này: “...” ôi, đúng là người trẻ tuổi, tách ra một phút cũng không được, tình tứ quá! Lâm Duy Nhất ngại ngùng dặn dò: “Lái xe cẩn thận, đến nhà thì gọi điện cho em.”
“Em không ngủ sao?”
“Em chờ điện thoại của anh rồi ngủ.” “Ừ, thôi, anh đi đây.” “Ừ, ngày mai gặp.”
“Mai gặp.”
Sở Mặc Phong vội vàng mở cửa xe. Cậu thật sự sợ cái kiểu quyến luyến không rời này.
Chiếc xe thể thao siêu cấp chạy ra khỏi cổng biệt thự nhà họ Lâm, tiến vào đường quốc lộ. Sở Mặc Phong có cảm giác như trút được gánh nặng. Lâm Thiển vô ý nhìn cậu một cái, thoáng thấy trên má cậu in vết son môi, thế là lại quay đầu nhìn thêm một lần nữa.
“Nhìn gì đó?” Sở Mặc Phong hỏi, giọng điệu hơi khó chịu. Lâm Thiển chỉ lên mặt cậu, hứng thú trêu chọc: “Vết son tình ái.” “...” Cậu rút khăn giấy ra dùng sức lau chà, hỏi lại: “Còn không?”
“Còn một chút.” Cậu chùi tiếp, chùi tới nổi đỏ hết da.
“Được rồi, được rồi.” Lâm Thiển nhắc nhở: “Hết rồi... Thế nào, sợ ba mẹ cậu thấy à? Cậu cũng không còn nhỏ nữa, chẳng lẽ ba mẹ cậu không cho có bạn gái sao? Hơn nữa gia thế em gái của tôi không tệ, ba mẹ cậu phải vui mới đúng.”
Vẻ mặt đã không hài lòng của Sở Mặc Phong lại càng thêm u ám: “Nhiều chuyện!” “Được rồi, tôi không nói nữa.” Lâm Thiên quyết định mặc kệ, dù gì cũng không liên quan tới cô. Trong xe im ắng một hồi lâu, Sở Mặc Phong không nhịn được tiếp tục nói: “Kể chuyện của cậu đi.” “Tôi có gì để kể?” “Cậu muốn nói gì thì nói cái đó.”
“Tôi không có gì muốn nói cả.” Vẻ mặt Lâm Thiển ung dung, nói một cách chân thành.
Sở Mặc Phong thở một hơi nặng nề. Cậu nói giống như lên án, lại giống như giải thích: “Tôi và Lâm Duy Nhất mới hẹn hò gần đây, chưa làm chuyện gì hết, kết hôn cũng chỉ là nói chơi thôi. Hợp thì quen, không hợp thì chia tay, chưa chắc bọn tôi sẽ ở bên nhau.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.