Không khí phòng ăn ngưng đọng, hết sức kì quái, ngoại trừ âm thanh hai người ăn uống thì không còn
tiếng gì khác. Lâm Du mặc một áo choàng tắm cỡ lớn, phải cuốn tay áo lên ba lần mới có thể lộ ra bàn tay. Cô cúi đầu, cố hết sức và cơm vào miệng. Cố Đông Quân hơi khẩn trương. Dù cho từng chủ trì hội nghị cả trăm người nhưng anh cũng chưa từng căng thẳng như bây giờ. “Em ăn chậm thôi kẻo nghẹn.”
“Khụ... Khụ khụ khụ khụ...” Không nghẹn, nhưng mà sặc. Mặt Lâm Du lập tức đỏ lên.
Thấy cô đỏ mặt, anh cũng ngượng ngùng. Trong tình huống đó, anh không còn lựa chọn nào khác. Anh không mở mắt thì sao có thể đưa khăn tắm cho cô được?
Với lại, anh làm sao biết lúc kéo cô dậy thì khăn tắm tự nhiên rơi xuống chứ? Nhìn cũng nhìn rồi, dù sao cũng không có người thứ ba biết. Với lại bộ dạng tàn tật của anh hiện giờ thì dù có muốn, cũng chẳng thể làm gì được.
Cố Đông Quân dùng mọi lý do để thôi miên bản thân, cố gắng điều chỉnh tâm trạng bình tĩnh trở lại. Nhưng vừa thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Lâm Du thì anh lại không thể khống chế bản thân đừng nghĩ tới hình ảnh trăng lóa đó được.
Không xong rồi, hình ảnh anh nhìn thấy quá đẹp, e rằng cả đời cũng không thể quên được. “Em ăn chậm thôi, không có ai cướp của em đâu.” “Anh tự nhiên lên tiếng như thế sẽ làm em sặc đó.”
“Anh nói chuyện cũng có tội à?” “Có tội!” “... Được rồi, là lỗi của anh.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/853443/chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.