Tôi không sợ, Cố Thành Kiêu sẽ cứu tôi”
Câu nói này khiến Trịnh Tử Kỳ lặng câm. Đúng là như vậy, như Sa Khôn nói, một vị đại đội trưởng không đổi được một chiếc máy bay trực thăng, nhưng một Cổ phu nhân thì chỉ cần một giây đã khiến Thủ trưởng Cố phải cúi đầu.
Mặt trời càng lên cao, nhiệt độ trên mặt biển cũng ấm dần. Các cô mặc áo khoác dày từ thành phố B đến đây, không có cơ hội cởi ra, giờ đã nóng đến toát mồ hôi.
Trịnh Tử Kỳ nằm trên mặt đất, máu trên người vẫn chảy, mồ hôi túa ra ướt cả đầu, sức lực cạn kiệt rất nhanh.
Có lúc cô ta thật ngưỡng mộ Lâm Thiển, không hiểu vì sao cổ nhóc này lại chiếm được trái tim của Cố Thành Kiêu, không hiểu vì sao cô ấy chẳng tốn chút sức lực nào mà có thể đoạt được người đàn ông cô ta đã hao tổn bao tâm huyết để theo đuổi lâu nay?
Hai người họ ở bên nhau chưa lâu, tại sao tình cảm lại sâu sắc khăng khít đến mức này?
Chẳng lẽ, cô ta và Cố Thành Kiêu tin tưởng nhau hai mươi năm cũng không bằng thời gian ngắn ngủi với Lâm Thiển hay sao?
Hay là, đây chính là duyên phận. Số phận đã an bài cô ta và Cố Thành Kiêu có duyên mà không phận.
“Này, cổ đừng có ngủ, đừng có nhắm mắt, mở mắt ra, mở ra đi!”
Cô ta thật sự không muốn nghe giọng nói ồn ào của Lâm Thiển ngay bên tai. “Này, lũ đàn ông các người đánh một phụ nữ bị thương đến thế này không thấy lạ sao hả?!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/853335/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.