Hắc Gia và hai gã này ghê tởm, bản lĩnh của Cố phu nhân so với nữ quân nhân kia thật chênh lệch quá lớn.
“Của nợ, nôn vào tay tạo, phát tởm” Gã ghê tởm quẹt tay lau vào quần áo cô.
“Mịa, đống dưới đất đều là cô ta nôn ra đấy à?!” Một gã khác tức tối kêu ca, cảm thấy dưới chân dính nhơm nhớp. Với tình hình trước mắt, gã không biết có thoát thân được không, giờ lại còn phải cực khổ làm việc ghê tởm này.
Hắc Gia hung hãn quát: “Cằn nhằn cái gì, muốn giữ được mạng thì mau làm việc đi!”
Lâm Thiển nôn ra cảm thấy dễ chịu hơn một chút, mở miệng oán trách, “Các người mới ghê tởm, cũng là con người mà lại làm những việc hèn hạ như súc sinh, các người không sợ... uổng công cha mẹ sinh thành hay sao?”
“Cô nói gì?”
“Tôi nói, các người còn bẩn thỉu hơn đống nôn của tôi!”
Hắc Gia lập tức bốc hỏa, toàn bộ hận thù với Cố Thành Kiêu ùn ùn bốc lên, “Buộc hết lên, buộc cho nhiều vào”
Lâm Thiển còn tưởng hắn nói buộc cái gì, vụng về cúi đầu. Mẹ ơi, vừa nhìn thấy cô đã hồn vía lên mây, trợn to mắt hết cỡ nhìn chằm chằm.
Đống đồ xếp thành hàng kia thế nào lại giống cái thứ bọn bắt cóc hay dùng trong phim vậy?!
“Nếu không nghe lời thì nổ tan xương nát thịt!” Hắc Gia nghiến răng nghiến lợi dọa.
“.” Đầu óc Lâm Thiển trống rỗng, bị dọa sợ đến nhũn cả chân, chẳng phải thứ này nồng nặc mùi thuốc nổ sao?
Lâm Thiển nhanh chóng bị đẩy ra, đến bên ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/853334/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.