Bà Phó là người có đôi mắt tinh tường. Lúc ở Miami, bà đã sớm nhìn ra Diệp Thủy Tiên đối xử với Hà Cảnh Hành (lúc ấy vẫn là Trác Việt) không bình thường.
Nghĩ cũng biết, hai người họ là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, cùng nhau trải qua nhiều trắc trở, trắc trở nào cũng là chuyện lớn liên quan đến sống còn. Diệp Thủy Tiên không màng đến tính mạng nằm vùng bên Trác Lực, chẳng phải là vì giúp Trác Việt báo thù rửa hận hay sao?
Đó là tình cảm sâu đậm cỡ nào mới có thể không màng đến tính mạng của mình cũng phải giúp anh?
Bà Phó thở dài, lắc đầu khuyên nhủ: “Không phải mẹ muốn giội nước lạnh lên đầu con. Con và Cảnh Hành không nên miễn cưỡng sẽ tốt hơn, mẹ chỉ muốn tốt cho con, mẹ sợ con phải chịu thiệt thòi.”
“Mẹ, mẹ…”
“Tình cảm giữa hai đứa nó thế nào? Không phải anh em ruột nhưng chắc chắn còn sâu đậm hơn anh em ruột. Bọn nó là những người bạn cùng đi qua lửa đạn chiến tranh, kiểu tình bạn này vô cùng bền vững. Dựa vào tác phong xử sự của Cảnh Hành, cậu ta tuyệt đối sẽ không bỏ mặc Diệp Thủy Tiên. Đến lúc đó, cậu ta không thể buông bỏ bên nào thì người chịu uất ức chỉ có thể là con, mà chúng ta lại không thể chỉ trích cậu ta điều gì. Con nói xem đúng không?”
Phó Bạch Tuyết im lặng. Những đạo lí này cô đều hiểu, nhưng chuyện này đột nhiên xảy đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/1971681/chuong-1105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.