Nếu một giây trước Phó Bạch Tuyết vô cùng mệt mỏi do thức đêm trong thời gian dài, thì lúc này đây cô như được uống nước tăng lực, căng thẳng, nghi ngờ, căm phẫn và không thể tin được.
“Lâm Thiển, cô đã điều tra rồi đúng không? Là ai tung tin?”
Thật ra Lâm Thiển chỉ là tay mơ trong việc lái xe. Ngày thường đều có Trương Khai lái, cô rất hiếm khi cầm vô lăng, vậy nên cô lái rất chậm, chỉ tập trung lái xe.
May mà đã qua giờ cao điểm, lúc này trên đường không có nhiều xe, cô lái xe rất thong thả.
Không đợi Lâm Thiển nói, Phó Bạch Tuyết đã suy đoán: “Có phải là đối tác của Cảnh Hành không, hay là nhân viên trong cửa hàng?”
“Dù là nhân viên bàn tán chuyện riêng của ông chủ thì cũng sẽ không đồn khắp giới thượng lưu đâu. Khác đẳng cấp thì sao truyền được? Với lại, các nhân viên đều biết bọn họ là anh em, hai người mới là người yêu, ai mà thất đức bôi nhọ người khác như vậy chứ?”
Đầu óc Phó Bạch Tuyết rối loạn, vậy còn ai khác chứ, cô không nghĩ ra được.
“Là Diệp Thủy Tiên đấy.” Lâm Thiển nói.
“Gì cơ?” Phó Bạch Tuyết không thể tin được, “Không thể nào, có ai lấy mạng mình ra làm trò đùa chứ, với lại chuyện này cũng liên quan đến danh dự của Cảnh Hành và cô ấy, không thể nào đâu.”
Lâm Thiển nghiêm túc nói: “Lúc biết được tin này từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/1971684/chuong-1106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.