Đêm muộn, hay tin Diệp Thủy Tiên tự tử không thành, người nhà họ Hà nhao nhao tới bệnh viện.
Sống chung một năm ròng đã khiến họ coi Diệp Thủy Tiên như con đẻ. Ông bà nội vì thích cô ta, có dạo còn coi cô ta như cháu dâu mình, còn buồn bã rất lâu vì hành động nhận em gái của cháu trai.
Người nhà họ Hà thật lòng hy vọng Diệp Thủy Tiên có thể thật sự trở thành người nhà của họ.
Hà Trường Khanh và Dư Oánh đều đã trên tám mươi tuổi, đã trải qua rất nhiều việc hệ trọng. Bây giờ con trai con gái sống thuận lợi, con cháu bình an vui vẻ, họ thật sự không còn gì nuối tiếc, nhưng tin dữ đột ngột truyền đến này khiến hai ông bà lo lắng không thôi.
Nhất là Dư Oánh, thấy gương mặt không sức sống của Diệp Thủy Tiên thì không kìm được mà rơi lệ.
Ông bà cụ vừa đau lòng vừa tức giận, “Con bé ngốc này, có gì không thể nói đàng hoàng chứ hả, nhất định phải đi con đường này sao? Bà nội đã trải qua nhiều chuyện rồi, đau lòng và tuyệt vọng hơn đều có thể tiếp tục sống tốt. Cháu thì hay rồi, tuổi còn quá trẻ, tương lai xán lạn, sao phải chọn cách cực đoan này?”
Diệp Thủy Tiên cắn môi kìm nén cơn xúc động muốn khóc của mình. Từ nhỏ cô đã là trẻ mồ côi. Dù có bạn bè bên cạnh, nhưng dù gì họ cũng không phải người thân. Không ai biết được cô khát khao trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/1971679/chuong-1104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.