Để không bị người khác có ý nắm thóp hay sơ hở, anh đã đặc biệt báo với Cục Cảnh sát chuẩn bị một chút.
Đợt không3 khí lạnh này vẫn chưa qua, ngoài trời vẫn lạnh đến mức khó tin.
Ở hai bên đường lên hướng Bắc, tuyết đọng đến n5ỗi không tan hết được, người đi đường thở ra khói trắng.
Vừa xuống xe là Lâm Thiển và Lâm Du chạy vào bệnh viện 6ngay, Cố Thành Kiêu vừa chạy theo các cô, vừa nói, “Bây giờ Lâm Tiêu đang ở đâu?” “Ở phòng phẫu thuật, đang cấp cứu.” “Đ8ã liên lạc được với Chu Mạn Ngọc rồi à?”.
Trong lòng cô không rõ nguồn cơn, hoang mang lo sợ, chỉ biết đi tới đi lui đợi ngoài cửa.
Lâm Thiển cũng nóng ruột, thứ nhất là lo cho tình trạng của Lâm Tiêu, thứ hai là vẫn không liên lạc được với Chu Mạn Ngọc, chẳng biết bà ta đang làm gì, con gái ruột của mình đang hấp hối mà còn có tâm tư đi nghỉ dưỡng tắm suối nước nóng với tình nhân.
Cố Thành Kiêu yên lặng lui sang một bên, gọi một cuộc điện thoại, “Chủ nhiệm Trần, tôi là Cố Thành Kiêu.” “Không biết bây giờ anh có rảnh không, tôi muốn làm phiền anh một chút.” “Đúng, là chuyện liên quan đến tình trạng của Lâm Tiêu.” “Vâng, cảm ơn Chủ nhiệm Trần.” Cúp máy, Cố Thành Kiêu liền dẫn Lâm Thiển và Lâm Du đến phòng làm việc của Chủ nhiệm Trần.
Trần Hưng Nghiệp là chủ nhiệm khoa Bỏng, dù không phải là bác sĩ chủ trị của Lâm Tiểu nhưng cũng biết rõ tình trạng của Lâm Tiêu.
Hơn nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/1971551/chuong-1042.html