Từng là trưởng nữ của nhà họ Lâm, có vô số người mê mẩn, vẻ vang vô hạn, bao nhiêu thanh niên tuấn kiệt vây quanh cô ta chỉ3 để có được nụ cười của hồng nhan.
Bây giờ cô ta chỉ có thể bị quấn kín mít cả người nằm yên đó kéo dài hơi tàn nh5ư một xác ướp.
Nói chuyện, ăn cơm, uống nước đều là xa xỉ.
Sau khi ra khỏi phòng phẫu thuật, Lâm Tiêu được6 đưa thẳng vào phòng hồi sức vô trùng.
Lâm Thiển lắc đầu với Lâm Du, ý bảo cổ đừng nói gì cả.
Lâm Du cũng nghĩ cãi nhau ở bệnh viện sẽ ảnh hưởng đến bệnh nhân và người nhà của họ, đành phải tạm thời nén cơn giận này xuống.
Bác sĩ Trương là bác sĩ chủ trị của Lâm Tiêu, lần này là ông đã kéo Lâm Tiêu về từ quỷ môn quan.
Thấy Chu Mạn Ngọc chầm chậm đi tới, cuối cùng ông không thể nhịn nổi, nói, “Bà Chu, cuối cùng bà cũng đến, sao không nghe điện thoại?” Trên mặt Chu Mạn Ngọc hiện lên mấy phần khó xử, bà ta bình tĩnh nói: “Ra nước ngoài du lịch, không xem điện thoại, vừa thấy là tôi tới đây ngay.” Nói xong, bà ta nhìn về phòng hồi sức.
Lâm Tiêu vẫn nằm đó như trước, trên người quấn băng gạc kín mít, bên cạnh toàn là máy móc.
Bây giờ, một chút vi khuẩn vô hại với người bình thường cũng có thể lấy mạn8g cô ta.
Sắc trời tối dần, nhiệt độ hạ xuống, cuối cùng Chu Mạn Ngọc cũng vội vàng chạy đến dưới điện thoại thúc g5iục liên tục của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/1971556/chuong-1043.html