Để tránh có người lấy chuyện của Lâm Thiển ra viết báo, anh tránh hiểm nghi đến cùng, chuyên tâm ở nhà làm ông bố bỉm sữa.
“Chuyện này cũng ảnh hưởng tới công việc của chồng em hả?” “Em không biết, từ trước tới giờ anh ấy không cho em hỏi đến công việc của anh ấy.
Dù có ảnh hưởng cũng không nói với em, chỉ tìm một lý do nào đó mà em không thể bới móc được để an ủi em.” “Đó là anh ấy quan tâm em đấy.” “Ừ, em biết.
Mấy hôm nay vợ chồng em đều ở nhà, Nam Nam với Bắc Bắc vui lắm.” Lâm Du quan tâm8 hỏi han: “Thể ba mẹ chồng em thì sao, họ không nói gì chứ?” “Đây cũng là điều làm em rất bất ngờ và cảm động.
Em không biết Cố Thành Kiêu có nói riêng gì với mẹ chồng em không mà bà ấy không oán giận câu nào cả.
Còn chị thì sao?” “Ba chồng chị bảo nếu chút sóng gió này mà cũng không thể cùng nhau vượt qua thì nhà họ Cố đã không phải là nhà họ Cố của ngày hôm nay nữa rồi.” Lâm Thiển gật đầu, “Ba chồng em cũng nói như thế.
Ông ấy còn luôn khuyên em thả lỏng tinh thần, còn bảo Tết năm nay cuối cùng cả nhà cũng đông đủ rồi.” Lâm Du cảm thán: “Cuối cùng chị cũng tìm được chút an ủi ở chỗ em.
Em biết không, tối qua chị thức trắng cả đêm để lướt trang web bán đồ cũ.
Chu Mạn Ngọc chẳng những bán đồ của chị Lâm Tiêu, mà còn bán cả đồ của ba chị.” “...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/1971549/chuong-1041.html