Dù có những lúc khổ sở mệt mỏi ấm ức hơn nữa, cô vẫn tươi cười đối diện.
Cố Thành Kiêu hiểu suy nghĩ trong lòng Lâm Thiển.
Cổ Thành Kiêu nhẹ nhàng vỗ nhẹ lưng cổ cách lớp chăn, nhỏ giọng an6 ủi: “Việc nên chịu trách nhiệm thì chúng ta nhất định sẽ chịu, việc không nên chịu trách nhiệm thì chúng ta không cần phải ôm8 vào người.
Dù là Cố Thành Kiêu thì đây cũng là lần đầu tiên anh thấy cô òa khóc dữ dội thế này.
Có điều, như thế cũng tốt, trút hết ra vẫn tốt hơn đè nén trong lòng.
Nghĩ vậy, anh không khuyên bảo nữa mà chỉ yên lặng ngồi ở mép giường với cô.
Cùng lúc đó, nhà tang lễ tràn ngập tiếng khóc than.
Phan Dũng, Dương Nhân và vài người họ hàng thân thiết vừa mới từ nhà xác đi ra.
Dương Nhân đã ngất đi và được người thân khiêng ra ngoài.
Phan Dũng vẫn luôn khá bình tĩnh, nhưng bây giờ cũng cần phải có người dìu mới không ngã bệt xuống.
Đó là một thi thể cháy khét, không còn nhận diện được.
Rõ ràng là sáng sớm hôm qua, con gái họ vẫn còn rạng rỡ ra khỏi nhà đi làm, đến chiều thì đã chết rồi, lại còn chết thảm như vậy.
Ai có thể chịu được chuyện này?!
Dương Nhân dân tỉnh lại nhờ sự cấp cứu của nhân viên y tế.
Vừa tỉnh lại, bà đã gào khóc.
Lúc nhìn thấy hai vợ chồng anh trai cả của mình là Dương Phàm và Mã Gia Kỳ đứng nép trong góc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/1971514/chuong-1023.html